Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta tắm rửa qua loa rồi cầm túi xách xuống tầng, đến bữa sáng cũng không ăn mà đi luôn.

“Cô Dư, có cần gọi tài xế cho cô không ạ?” quản gia thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu hơi kém thì dè dặt hỏi.

“Không cần đâu, tôi về nhà mẹ mấy hôm”.

“Cậu chủ có biết không ạ?”

“Tôi sẽ nói với anh ấy sau”.

Dư Tiêu Tiêu cầm chìa khoá xe rồi tự lái xe rời khỏi biệt thự.

Đúng là cô ta về nhà họ Dư, nhưng đến buổi tối đã kiếm cớ đi gặp hội chị em rồi ăn mặc trang điểm thật đẹp, sau đó lái xe đi mất.

Sau khi đến một câu lạc bộ tư nhân kín đáo, tự có tài xế đến đỗ xe cho cô ta.

Dư Tiêu Tiêu đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, sau đó đi lên phòng trên tầng cao nhất.

Cô ta mở cửa ra, một giọng nói nhẹ nhàng hoà cùng mùi rượu vang thơm nồng khiến cho ai nghe được cũng thấy thư thái đến từng lỗ chân lông.

“Em yêu, anh chờ em mãi đấy…”

Người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh cửa sổ sát đất lắc lư ly rượu trong tay rồi quay lại nói.

Dư Tiêu Tiêu cởi kính và mũ xuống, sau đó cong môi nói: “Lâu rồi không gặp anh Kiều, chắc anh sống thoải mái lắm nhỉ!”

Cô ta biết Kiều Cảnh Minh là một tên chơi bời trăng hoa, sau khi cô ta đính hôn, hai người tạm thời cắt đứt liên lạc, kiểu gì Kiều Cảnh Minh cũng đã có niềm vui mới.

Nói đúng là thì cô ta hơi thấy ghen một chút, dẫu sao Kiều Cảnh Minh trông cũng đẹp trai mà còn có bản lĩnh nữa.

Kiều Cảnh Minh lười biếng mỉm cười, sau đó đặt ly rượu xuống rồi đi tới cạnh Dư Tiêu Tiêu, sau đó nắm lấy cằm cô ta:

“Em yêu, em không biết anh đã khổ thế nào đâu, em tưởng tìm được một người phụ nữ thích hợp dễ lắm à?”

“Ồ… nói vậy là những ngày qua, anh không kiếm cô nào khác ư?”

Kiều Cảnh Minh luôn biết rõ một điều, đó là không nên phí lời với phụ nữ.

Vì thế, sau một hồi quấn lấy nhau, Kiều Cảnh Minh ôm Dư Tiêu Tiêu rồi dịu dàng nói: “Nghe nói chồng sắp cưới của em đau ốm quanh năm à?”

Dư Tiêu Tiêu thoả mãn nhắm mắt ngả vào lòng hắn: “Ừm, cho nên anh cũng biết thế nào rồi đấy”.

Kiều Cảnh Minh nhướn mày nói: “Sao trước đó nhà họ Tiêu tung tin tên đó khoẻ nhiều rồi?”

Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Ốm đau hơn hai mươi năm nay thì dù có khoẻ lên thì cũng không bằng người bình thường được”.

Dư Tiêu Tiêu là một người rất kiêu ngạo, sao cô ta chịu cho người khác biết Tiêu Định Bân không chịu làm chuyện đó với mình, chứ không phải anh không có năng lực.

“Đáng thương cho người đẹp Tiêu Tiêu của chúng ta quá…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK