Hà Thuý vừa khóc vừa vả vào mặt mình, sau vài cát tát, mũi cô ta đã chảy máu.
Tiêu Bình Sinh chỉ cúi xuống nghịch chiếc nhẫn đeo trên tay, khoé môi anh ấy nở một nụ cười chế nhạo. Còn Dư Kiều thì không có biểu cảm hay hành động gì.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, nếu dám làm thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.
Tiêu Định Bân nhăn nhó mặt mày, người làm trong nhà thi nhau gây hoạ, làm anh không nén được giận.
“Giang Nguyên, lôi cô ta đi”.
Tiêu Định Bân đã nổi giận, trước đó là chuyện xấu của A Kiều với tài xế của Tiêu Tiêu, tiếp đến chị Hà này ỷ thế bắt nạt người khác ở sân sau, đến nay lại tới lượt Hà Thuý.
Từ khi nào mà nhà họ Tiêu lại loạn đến vậy.
Giang Nguyên tiến lên, sau đó xách Hà Thuý dậy bằng một tay.
Hà Thuý sợ đến mức run rẩy, khi được lôi qua người Dư Tiêu Tiêu, cô ta vô thức muốn kéo chân Dư Tiêu Tiêu: “Cô Dư, cứu tôi với…”
Dư Tiêu Tiêu vội lùi lại trốn, sau đó vừa tức vừa bức đá Hà Thuý một cái: “Xin tôi mà làm gì, cô làm ra chuyện như vậy thì đến thần tiên cũng không giúp được đâu”.
“Xem ra tại ngày thường cô Dư quá nhân từ với mọi người nên người làm nhà họ Tiêu có chuyện gì đều xin xỏ cô đầu tiên nhỉ!”
Tiêu Bình Sinh hờ hững nói một câu, Dư Tiêu Tiêu cười trừ nói: “Giờ thì tôi biết không nên lo chuyện bao đồng rồi, hết người này đến người khác nhờ vả, tôi bảo vệ A Kiều vì hai đứa lớn lên từ nhỏ với nhau… Định Bân, anh nói có đúng không?”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi nói với Tiêu Bình Sinh: “Tiêu Tiêu tốt vậy đó”.
Tiêu Bình Sinh không khỏi bật cười: “Ôi chao, hai người tình cảm làm chúng tôi ngưỡng mộ quá!”
Tiêu Định Bân gọi quản gia vào: “Ông lọc lại hết người làm trong nhà một lượt đi, những ai ngày thường không tuân thủ quy định hay bắt nạt người khác, hoặc có ý đồ bất chính thì đều đuổi hết, sau đó gọi công ty giúp việc tuyển người mới”.
Anh vừa nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó nên bổ sung: “Nếu tôi không có nhà, tất cả người làm mới cứ giao cho Tiêu Tiêu quyết định”.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi mừng thầm, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời, cô ta có thể nhân đây để gài người của mình vào nhà họ Tiêu.
Trước đó chỉ có mỗi tên tài xế Triệu Cường là tâm phúc của cô ta, thành ra làm cô ta ra tay không được thoải mái cho lắm… Dẫu sao sau này cô ta cũng còn nhiều việc lớn cần làm nữa.
“Chuyện nhà bếp…”
Tiêu Định Bân liếc nhìn Dư Kiều vẫn luôn yên lặng và giữ vẻ thờ ơ suốt nãy giờ rồi nói: “Bà thích tay nghề nấu nướng của thím Lý, nếu cô đã từng hỗ trợ cho thím ấy thì sắp tới hãy phụ trách việc bếp núc”.
Dư Tiêu Tiêu vừa mừng chưa nổi một phút thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ta định lên tiếng nhưng thấy Tiêu Định Bân có vẻ không vui nên đành ngậm miệng.
Sự việc cứ thế được quyết định, người làm của nhà họ Tiêu vẫn thấy có gì đó sai sai.
A Kiều tước đó bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cậu chủ ghét cô đến vậy nên ai cũng nghĩ sau này cô không còn cơ hội trở mình nữa. Nhưng sao mới loáng cái đã được lo việc bếp núc rồi.