Dư Kiều sững sờ.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đáy mắt hàm chứa vẻ giận dữ, khóe môi lại nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó giây tiếp theo, anh giơ tay lên, chiếc ví kia đập mạnh vào mặt Dư Kiều.
“Xem ra cô hoàn toàn không coi những lời hôm qua tôi nói ra gì”.
Tiêu Định Bân từ từ tiến đến gần Dư Kiều: “Hiện tại đã tặng cả tín vật định tình rồi? Bước tiếp theo là muốn lừa lên giường, sau đó vọng tưởng một bước lên trời?”
Dư Kiều không muốn tiếp tục tự giải thích nữa, cô cũng không có cách nào mở miệng giải thích.
Huống chi, cho dù có thể giải thích, cô cũng không hề muốn nói thêm nói.
Anh đã mặc định cô đang giở trăm phương nghìn kế dụ dỗ đàn ông để tìm cách bay lên cành cao, như vậy cho dù cô có nói bản thân không làm gì cả, anh cũng sẽ không tin.
“Sao không nói nữa? Không còn lời nào để nói nữa có phải không?”, Tiêu Định Bân nổi giận, giơ tay ra bóp cằm cô qua chiếc khăn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng hão huyền!”
Nơi đáy mắt Dư Kiều hiện lên một tia đau xót, nhưng càng nhiều hơn, lại vẫn là một vẻ bình tĩnh sâu thẳm.
“Đừng quên bây giờ cô là người hầu của nhà họ Tiêu, cho dù cô thật sự leo lên được giường của Tiêu Bình Sinh, tôi cũng sẽ dùng gia pháp nhà họ Tiêu đánh chết cô, tuyệt đối sẽ không để cô đạt được ý đồ!”
Tiêu Định Bân đột nhiên buông tay ra, Dư Kiều ngơ ngẩn lùi về sau hai bước, cơ thể vừa đúng đập vào bàn trà, lọ thuốc màu xanh trên đó lăn xuống đất.
Tiêu Định Bân đưa mắt nhìn qua, lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc này trong túi của anh cũng có một lọ thuốc giống vậy, một lọ thuốc giống y như đúc, là do anh đặc biệt nhờ người bạn ở nước ngoài nghĩ cách gửi về, là thuốc bôi trị vết sẹo tốt nhất trên thế giới hiện nay.
A Kiều chỉ là một người hầu, làm sao có thể mua nổi?
Đúng rồi, chắc là Tiêu Bình Sinh tặng cho cô.
Xem ra, cô có bản lĩnh hơn so với những gì anh nghĩ,
Người đàn ông hiểu biết sâu rộng lại không dễ bị ngoại cảnh tác động như Tiêu Bình Sinh mà cũng bị cô quyến rũ!
Tiêu Định Bân từng bước đi đến, cúi người nhặt lọ thuốc màu xanh kia lên.
Dư Kiều theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn không tiến lên.
“Cái này từ đâu ra?”, Tiêu Định Bân cúi đầu hỏi.
Dư Kiều mím môi, Tiêu Định Bân đột nhiên dùng lực ném mạnh lọ thuốc kia xuống đất.
Dư Kiều bị doạ sợ, tự ôm lấy mình ngồi thụp xuống đất.
Tiêu Đinh Bân từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng mở miệng: “Từ giờ trở đi, không cho phép cô xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Dư Kiều ôm đầu, khẽ run rẩy.
“Có nghe thấy không!”, Tiêu Định Bân nhấc chân, đạp đổ bàn trà.