Những ngày rảnh rỗi không làm gì, anh cũng thường đọc sách để tiêu khiển, nhưng hôm nay, không hiểu tại sao trong thâm tâm lại chẳng thể bình tĩnh được, rõ ràng A Kiều vẫn đang ngủ rất say, trong căn phòng này như không có người thứ hai.
Nhưng anh vẫn không kiềm được mà nhìn về phía cô.
Sau đó, Tiêu Định Bân dứt khoát gập sách vào.
Có lẽ do cô đã ở trong căn phòng này khá lâu nên trong không khí đã phảng phất mùi hương của cô.
Tiêu Định Bân có chút không kìm lòng được, tim đập nhanh.
Từ sau đêm anh từ chối Tiêu Tiêu, Dư Tiêu Tiêu vẫn luôn ở phòng dành cho khách, cũng không thấy quay lại.
Thân thể anh ngày một tốt lên, anh cũng giống như bao người đàn ông khác, tất nhiên cũng có nhu cầu sinh lí.
Và sau mỗi lần gặp A Kiều, dường như ham muốn đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh luôn cho rằng, là bởi vì mùi hương giống của Tiêu Tiêu trên cơ thể cô đang mê hoặc anh.
Nhưng lúc này đây, anh lại tỉnh táo một cách lạ thường.
“A Kiều.”
Tiêu Định Bân thấp giọng gọi một tiếng.
Dư Kiều bị giật mình, lông mi run lên, sau đó cô từ từ mở mắt ra.
Có lẽ do ngủ hơi lâu, trông bộ dạng cô vẫn còn ngơ ngác, một lúc sau mới phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
“Tỉnh rồi?”, Tiêu Định Bân mở miệng, hơi thở ấm áp phả vào mũi Dư Kiều khiến cô có chút thất thần, đôi mắt mở lớn mờ mịt nhìn anh, mình đang nằm mơ sao?
Phải, chắc chắn là nằm mơ, nếu không phải mơ, vì sao Tiêu Định Bân lại dùng chất giọng dịu dàng đó gọi tên cô?
Viền mắt cô không khỏi đỏ lên, lập tức đứng dậy, từ từ vòng tay ôm eo anh… trong giấc mộng, có phải cô có thể phóng túng bản thân mình một chút không?
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên sà vào lòng, Tiêu Định Bân cũng bị hành động này của Dư Kiều làm cho bất ngờ, nhưng trong tiềm thức của anh lại không muốn đẩy cô ra.
Thậm chí, lúc cô bất ngờ ôm eo mình, trong lòng anh dường như có chút vui vẻ.
Cửa phòng sách đột nhiên bị mở ra, Dư Tiêu Tiêu vui vẻ cầm một túi giấy đi vào: “Định Bân, anh có ở trong không? Mau nhìn xem hôm nay em mua…”
“Hai người đang làm gì?”, Dư Tiêu Tiêu kinh hãi, túi giấy cầm trong tay rơi đánh bịch một tiếng xuống đất.
Tiêu Định Bân chợt hoàn hồn, tức khắc lùi về sau một bước, thế nhưng Dư Kiều lại bất động, đôi tay cô vẫn đặt trên eo Tiêu Định Bân, trên người cô vẫn khoác áo khoác của anh.
“Con khốn nạn!”, Dư Tiêu Tiêu điên cuồng hét lên, cô ta lao tới túm tóc Dư Kiều, kế tiếp là vài cái tát điên cuồng giáng vào mặt Dư Kiều.
Trên mặt đau rát cùng những lời chửi mắng bên tai khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Mình làm gì thế? Sao mình có thể không biết xấu hổ làm ra loại việc này?
Dù sao đi chăng nữa, bây giờ Tiêu Định Bân đã là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu, cô làm như vậy khác gì Triệu Như đã làm trong quá khứ.