Dư Tiêu Tiêu trang điểm lộng lãy, khoác cánh tay của Tiêu Định Bân bước xuống xe.
Tiêu Phượng Nghi nhìn thấy cô ta từ xa liền mỉm cười nói với Tiêu Bình Sinh: "Vợ chưa cưới của Định Bân có vẻ rất thích ăn diện".
Nhà hào môn ăn mặc thường sang trọng nhưng không lộ liễu, một tiểu thư danh tiếng thực sự ít khi ăn mặc lộng lẫy như vậy, trừ khi đi dự yến tiệc hoành tráng.
Tuy nhiên, nền tảng của nhà họ Dư vẫn còn nông cạn, trong mắt nhà họ Tiêu, họ chẳng khác nào nhà giàu mới nổi.
Đương nhiên, Dư Tiêu Tiêu không phải tiểu thư khuê các thực sự, vì vậy cũng chẳng thế cưỡng cầu cô ta học được mọi thức trong một ngày.
Trong bữa tiệc, Dư Tiêu Tiêu cũng có thể coi là cư xử đúng mực. Tiêu Phượng Nghi có thể nhận ra rằng cháu trai mình đối xử khá tốt với vợ chưa cưới.
Nhưng là một người từng trải, bà ấy cũng dễ dàng nhận ra nếu không vì ơn cứu mạng thì Tiêu Định Bân chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ như Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu thực sự không có gì đặc biệt, còn cháu trai trưởng của nhà họ Tiêu ở thủ đô đương nhiên hơn người khác một cái đầu về mọi mặt.
Nhưng Tiêu Phượng Nghi không nói ra những lời này. Dư Tiêu Tiêu xuất thân không xuất sắc, dung mạo cũng không xuất sắc, nhưng số mệnh cô ta thì xuất sắc, đây là điều không ai có thể làm được.
Lúc đó là buổi tối, bởi vì Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu có uống chút rượu trong bữa tiệc tối nên cả hai đều có chút ngà ngà say.
Sau khi tắm xong, Dư Tiêu Tiêu cố ý thay một bộ đồ ngủ gợi cảm.
Mà bộ đồ ngủ kia mấy ngày nay đều dùng túi thơm của Dư Kiều để ướp nên giờ cũng đã thoang thoảng mùi dược liệu nhàn nhạt.
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Định Bân nhìn cô ta có chút nóng bỏng.
Dư Tiêu Tiêu hạnh phúc và tự hào trong lòng.
"Tiêu Tiêu..."
Dư Tiêu Tiêu rất phấn khích, sau khi vượt qua ải này, vị trí của cô ta đã hoàn toàn được đảm bảo. Một khi có con, cô ta sẽ được ngồi mát ăn bát vàng đến cuối đời!
Dư Tiêu Tiêu giả vờ xấu hổ, đưa tay che mắt: "Định Bân..."
Tiêu Định Bân đột nhiên dừng động tác của mình.
Cô gái kia cũng bị bịt mắt vào đêm đó.
Lúc này, Dư Tiêu Tiêu cũng che mắt lại, nhưng sao anh lại có cảm giác kỳ quái như vậy?
"Định Bân ... có chuyện gì vậy?"
Dư Tiêu Tiêu bỏ tay ra và nhìn anh với vẻ khó hiểu?
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt, toàn bộ cơ thể anh, thậm chí cả trái tim cũng dần dần lạnh đi.
Dư Tiêu Tiêu tựa hồ đã cảm giác được có gì đó không đúng, hốc mắt dần dần đỏ lên: "Định Bân. . "
Cô ta thực sự cảm thấy uất ức, cô ta không xấu xí, tại sao Tiêu Định Bân lại làm nhục cô ta như vậy hết lần này đến lần khác?
"Tiêu Tiêu..."
"Anh lại muốn xin lỗi lần nữa, phải không? Tiêu Định Bân, tại sao anh lại làm nhục em bằng cách này?"
Dư Tiêu Tiêu ôm mặt, nức nở khóc.