Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu đau đớn vừa khàn khàn vừa tuyệt vọng chợt xé rách màn đêm tĩnh lặng.

Đến Tiêu Định Bân vừa chìm vào giấc ngủ cũng bị giật mình, sau đó mở mắt ra.

Đèn ở vài phòng trong biệt thự cũng bật sáng.

Quản gia vội vàng mặc áo ngủ vào, sau đó cùng mấy người làm cũng nghe thấy tiếng hét đi về phía phòng của Dư Kiều.

“Định Bân… tiếng gì thế nhỉ?”, Dư Tiêu Tiêu giả vờ ngáp một cái rồi lười nhác hỏi.

Nhưng cô ta đang thầm vui sướng trong lòng, tiếng hét của Dư Kiều thê lương như vậy, chắc hẳn cô đã bị người đàn ông kia làm nhục rồi.

Nhưng cũng thật bất ngờ khi một đứa câm dở lại có thể hét to đến vậy.

Tiêu Định Bân ngồi dậy nói: “Để anh đi xem sao”.

“Em đi với anh”, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vàng ngồi dậy, sao cô ta có thể bỏ qua một màn đặc sắc như vậy chứ.

Vừa nghĩ đến cảnh tưởng Dư Kiều bị làm nhục sẽ phơi bày trước mặt của toàn bộ mọi người của nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đã suýt không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Xảy ra chuyện như vậy rồi thì Dư Kiều chỉ có thể lấy người đàn ông đó thôi.

Đúng rồi! Người đàn ông này còn là tài xế thân cận của Dư Tiêu Tiêu nữa.

Dư Kiều mà gả cho hắn thì sau này sẽ bị Dư Tiêu Tiêu đì như một con kiến hôi.

“Cậu chủ, cô Dư…”, quản gia vừa nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân đi tới thì vội lau mồ hôi trên trán.

Chuyện này cũng thật khó tin, ai mà ngờ một chuyện xấu như vậy lại xảy ra ở biệt thự của nhà họ Tiêu chứ.

Dư Kiều trông có vẻ kiệm lời lại ngoan ngoãn rụt dè, ai ngờ lại dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Bọn họ vừa đến thì đã nhìn thấy Dư Kiều quần áo xộc xệch nằm trên giường với một người đàn ông…

“Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Định Bân trầm giọng hỏi, sau đó nhíu mày nhìn về phía phòng của Dư Kiều: “Là A Kiều ư?”

“A Kiều sao vậy?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức tỏ vẻ quan tâm, sau đó bước nhanh tới hỏi: “A Kiều, A Kiều, em có trong đó không?”

“Cậu chủ, để xảy ra chuyện mất mặt như vậy cũng tại tôi quản lý không chặt…”

Quản gia dè dặt nói, mặt Tiêu Định Bân càng sa sầm hơn, sau đó anh bước tới rồi mở cửa ra.

Trong bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh, Dư Kiều ngồi co ro trên góc giường giơ tay che mặt, máu tươi liên tục chảy ra giữa các khẽ tay của cô.

Còn người đàn ông kia đang ngồi dưới sàn nhà, quần áo không chỉnh tề, đến quần còn chưa mặc…

Tiêu Định Bân chán ghét quay đi, sau đó hỏi quản gia: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chính cô ta chủ động quyến rũ tôi, cũng là cô ta hẹn tôi tối nay đến đây…”

Người đàn ông chợt lên tiếng, sau đó chỉ vào Dư Kiều rồi hét lớn: “Cậu chủ, cô chủ hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là thật…”

Dư Tiêu Tiêu bừng lửa giận rồi tiến tới tát vào mặt gã tài xế kia: “Anh đừng tưởng A Kiều không biết nói thì có thể vu vạ cho em ấy, có phải chính anh có ý đồ xấu với con bé rồi định giở trò với nó không?”

“Cô chủ, tôi không có, thật sự là cô ta quyến rũ tôi mà, tôi còn có vật đính ước do cô ta tặng đây…”

Người đàn ông vừa cuống quýt giải thích vừa lấy một thứ gì đó trong túi quần ra cho mọi người xem.

Đó là một cái nịt ngực màu hồng cùng một cái khăn tay có thêu chữ A Kiều.

Dư Tiêu Tiêu ngạc nhiên che miệng, mọi người cũng không khỏi nhìn sang Dư Kiều.

Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhìn Dư Kiều.

Cô vẫn đang ôm mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người qua khẽ tay.

Thậm chí, khoé miệng cô còn nở một nụ cười lạnh lùng.

“Anh bảo A Kiều quyến rũ và hẹn anh đến đây, thế anh giải thích sao về vết thương trên người mình?”

Giọng nói của Tiêu Định Bân rất bình tĩnh, nghe không ra anh đang có thái độ thế nào, nhưng mọi người đều thấy lạnh sống lưng.

Người đàn ông liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái rồi mới nói: “Chắc tại tôi hiểu nhầm ý cô ấy, A Kiều chỉ muốn hẹn gặp tôi thôi, nhưng tôi lại tưởng cô ấy muốn làm chuyện đó với mình, cho nên mới…”

“Tên khốn kiếp này!”

Dư Tiêu Tiêu tức đến mức tát cho hắn thêm cái nữa: “Anh đã làm hết mặt mũi của nhà họ Dư chúng ta, uổng công tôi tín nhiệm anh!”

“Cô chủ bớt giận, đều là lỗi của tôi… Là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi tưởng A Kiều thích tôi thật nên mới làm như thế. Trước kia, cô ấy đã cho tôi ôm với hôn rồi nên tôi mới tưởng là cô ấy muốn tiến xa…”

“Mấy hôm trước, tôi cũng nhìn thấy A Kiều với anh ta gặp riêng nhau trong nhà hoa, nhưng lúc đó tối quá nên tôi nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy có hai người ôm nhau này kia…”, người làm bưng yến cho Dư Kiều ăn chợt lên tiếng.

Lúc này, Dư Kiều chợt lạnh lùng nhìn về phía người đó.

Người kia chột dạ quay đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Hay A Kiều quen được ai đó giàu sang hơn rồi nên mới định đá anh này…”

Tiêu Định Bân quay người bỏ đi.

Những lời nói thô tục như vậy khiến anh nghe mà thấy mắc ói.

Tuy người tài xế này có địa vị thấp, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, lại cao lớn vạm vỡ, các cô gái trẻ mới lớn rung động cũng là chuyện bình thường.

Nhưng uổng công anh còn tưởng cô yếu đuối, đáng thương, còn sợ cô bị người khác bắt nạt, ai dè anh đã nhìn nhầm người rồi.

Tiêu Định Bân nhớ lại cảnh tưởng Dư Kiều đứng dây dưa với một người đàn ông ở gần trường rồi không khỏi tự cười nhạo, anh đúng là có mắt như mù.

“… Cô chủ, đúng đấy ạ. Mấy hôm trước khi gặp nhau, A Kiều còn bảo muốn lấy tôi, nhưng chẳng hiểu sao tối nay lại không chịu gần gũi với tôi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy cắn tôi thành thế này, còn lấy dao đâm tôi nữa. Tôi hết cách nên mới phải đánh trả để tự vệ…”

“Dù sao thì A Kiều cũng là phụ nữ, anh không thể làm con bé bị thương như vậy…”

Tiêu Định Bân thật sự không nghe nổi nữa nên quay lại gọi Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đi thôi!”

Dư Tiêu Tiêu đỏ mắt đi ra: “Định Bân, người nhà em làm ra chuyện như vậy làm em xấu hổ với anh quá!”

“Đâu liên quan đến em, nhưng nhà anh rất gia giáo nên không thể chứa chấp người như vậy được, em đưa em gái em về đi”.

Dư Kiều ngồi trên giường, cô có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của Tiêu Định Bân.

Khi suýt bị người ta cưỡng bức, cô không hề khóc.

Tóc bị giật, đầu bị đập, cô cũng không khóc.

Mặt bị dao cứa, máu chảy ra, cô cũng cắn răng chịu đựng không khóc.

Nhưng giây phút này đây, khi Tiêu Định Bân lạnh lùng nói ra những lời đó, nước mắt cô đã trào ra.

Nhà họ Tiêu rất gia giáo, còn Dư Kiều là cô đã làm ra một chuyện dơ dáy.

Cô chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra, bây giờ cô chỉ mong mình có thể chết ngay lập tức.

Dư Tiêu Tiêu đã sắp xếp hết mọi thứ, cô có giải thích cũng không được, huống hồ cô còn gặp vấn đề về giao tiếp.

Đến khả năng tự biện hộ cho mình cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK