Bà ta biết Dư Văn Xương có rất nhiều bồ nhí bên ngoài, nhưng những điều này không quan trọng, chỉ cần bà ta vẫn là bà Dư, mẹ chồng tương lai của con trai cả nhà họ Tiêu, thế là đủ rồi.
Còn Tô Tẩm và Dư Kiều ấy à?
Bà ta đoán, chẳng bao lâu nữa Dư Kiều sẽ bị Triệu Cường làm nhục mà thôi, tốt nhất là Triệu Cường nên nhanh chóng làm cho con nhỏ A Kiều kia to bụng, sinh hết lần này đến lần khác, khi đó cơ thể cô sẽ dần dần suy kiệt, nhan sắc tuổi trẻ cũng theo đó mà suy tàn, cả đời này Dư Kiều sẽ mãi chỉ là con chim trĩ chẳng thể nào bay qua được bức tường, giá trị duy nhất có lẽ chỉ là giúp việc cho Tiêu Tiêu, cũng chỉ là một túi máu mà thôi.
Coi như góp chút công sức cho gia đình nhà họ Dư.
...
Dư Kiều nhận được cuộc điện thoại từ chị Lâm, nói rằng có một công việc mới cho cô.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cô có thời gian rảnh rỗi, nhưng mà cô cũng không thể ra ngoài làm việc bán thời gian mỗi tối.
Cuối cùng, cô đã thỏa thuận với chị Lâm, cô sẽ đến quán bar để hát vào thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần.
Có việc làm thì sẽ có thu nhập, cô ấy có tiền trong tay, cũng có thể mang đến cho Tô Tẩm một cuộc sống dễ dàng hơn.
Sau khi Dư Kiều cúp điện thoại, cô cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút.
Cô đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp nên cũng chưa bước ra khỏi phòng bếp lấy nửa bước.
Tối hôm đó, Dư Tiêu Tiêu không ăn cơm ở nhà, cô ta nói sẽ đi ăn sinh nhật của một người bạn, nên buổi sáng đã ăn mặc, trang điểm, sửa soạn đầu tóc xinh xắn điệu đà đi ra ngoài.
Sức khỏe của Tiêu Phượng Nghi vẫn còn hơi yếu, vì vậy bà ấy chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lại quay về phòng nghỉ ngơi.
Trên bàn ăn chỉ có Tiêu Bình Sinh và Tiêu Định Bân.
Sau cuộc tranh cãi xảy ra tối hôm đó, cả hai ít gặp nhau ít nói chuyện.
Lúc này, tuy cùng ngồi trên một bàn ăn, nhưng chẳng ai nói chuyện với ai.
Tiêu Bình Sinh ăn xong trước, anh ta buông đũa xuống đứng dậy, Tiêu Định Bân nhìn theo bóng anh ta đi vào bếp rồi nở ra nụ cười mỉa mai.
Mới có hai hôm không gặp người ta mà đã nôn nóng thế rồi à?
“Gọi A Kiều lại đây”. Tiêu Định Bân đột nhiên ra lệnh.
Quản gia vội vàng đi vào phòng bếp, Tiêu Bình Sinh còn chưa kịp nói chuyện với Dư Kiều câu nào đã phải trơ mắt nhìn cô bị gọi đi.
Anh ta biết thừa rằng Tiêu Định Bân cố tình làm thế, nhưng Dư Kiều là người hầu của nhà họ Tiêu, vì vậy anh ta không thể làm gì được.
“Mấy người đi ra ngoài trước đi”. Tiêu Định Bân bảo quản gia cùng người hầu đi ra ngoài, sau đó nói với Dư Kiều: “Cho tôi một ít canh”.
Dư Kiều yên lặng không nói một lời, múc canh, sau đó đặt vào tay anh.
Tiêu Định Bân cầm lấy thìa khuấy vài cái rồi hỏi với giọng thản nhiên: “Cô học nấu ăn từ ai vậy? Trong món canh này có những gì?”
Dư Kiều lấy giấy bút từ trong túi tạp dề ra, viết: Tôi tự học, trong canh có bỏ một vài vị thảo dược giúp dưỡng dạ dày, rất tốt cho sức khỏe.
“Dưỡng dạ dày?”. Tiêu Định Bân cúi đầu húp một ngụm canh, sau đó lại nhìn cô: “Ai bảo cô bỏ vào, dạ dày Tiêu Tiêu không tốt sao?”
Dư Kiều liếc nhìn anh một cái, môi mím chặt, lắc đầu.