“Tối mai cô ở đây đợi tôi, tôi có việc tìm cô”.
Tieu Định Bân nói câu này xong thì bản thân cũng ngây người.
Dư Kiều như cũng bị dọa sợ, nâng đôi mắt khóc ửng đỏ kinh ngạc nhìn anh.
“Sao nào? Chẳng lẽ mệnh lệnh của tôi không dùng được?”, Tiêu Định Bân nói chuyện có chút nóng nảy và tức giận, Dư Kiều nghẹn ngào một tiếng rồi lắc đầu.
“Ha, là tôi lo chuyện bao đồng rồi”. Tiêu Định Bân không biết làm sao, tuy anh phát bệnh thường xuyên, nhưng tính cách không hề nóng nảy, thậm chí mấy người làm trong nhà gần như cũng chưa từng thấy anh tức giận bao giờ.
Chẳng biết tại sao, trước mặt A Kiều, có vẻ anh rất dễ nổi giận.
Dư Kiều nhìn anh tức giận quay người rời đi, cũng có chút kinh ngạc thất thần.
Tiêu Định Bân, rõ ràng anh rất ghét cô, rất phiền chán cô mà, nhưng nếu đã ghét bỏ thì không muốn gặp cô mới phải chứ, tại sao anh cứ hai lần ba bận xuất hiện trước mặt cô…
Dư Kiều lau nước mắt, cầm giỏ hoa quay về phòng bếp.
Hà Thúy thấy cô quay lại, liếc nhìn một cái không quan tâm đến cô.
Dư Kiều rửa tay sạch sẽ, rồi rửa sạch hoa tươi, bắt đầu chuẩn bị nấu canh.
Hà Thúy thấy cô bỏ thẳng cá đã ướp vào nồi rồi thêm nước suối, hoa tươi, mấy vị thuốc đông y, sau đó bật bếp nấu canh thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài phòng bếp, Tiêu Phượng Nghi liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, cười nhạt nói: “Nói chuyện với bà cả nửa ngày, cháu mệt rồi chứ, đi nghỉ ngơi một lát đi, không cần bận tâm đến bà già này đâu”.
Dư Tiêu Tiêu ngượng ngùng khẽ cười, trong lòng lại không nhịn được mắng một câu bà già chết tiệt.
Bà già chết tiệt này! Từ lần đầu tiên gặp mặt thì chưa từng tỏ ra vui vẻ với cô ta bao giờ, hôm nay cô ta vắt hết óc lấy lòng, mà bà ta vẫn không nóng không lạnh, chỉ là kẻ tàn tật mà thôi, ra vẻ cái gì!
Nhưng ngoài mặt không dám tỏ vẻ gì, vẫn cười xòa như cũ: “Vậy bà cô cứ ngồi đây trước, cháu lên lầu thay đồ đã”.
Dư Tiêu Tiêu đứng dậy lên lầu, Tiêu Phượng Nghi nói với Tiêu Định Bân: “Bình Sinh cũng đã ba mươi rồi, mà chuyện chung thân đại sự vẫn chưa đâu vào đâu, bà thường xuyên sống ở nước ngoài, không quen nhiều các cô gái gia giáo, lần này về thủ đô, cháu giúp bà để tâm chút…”
“Chuyện này sao lại vội vậy chứ, phải dựa vào duyên phận”. Tiêu Bình Sinh nhìn Tiêu Định Bân: “Chú không có phúc như Định Bân, duyên phận vẫn chưa tới”.
“Sao không vội được, mẹ đã chừng này tuổi rồi, cũng phải thấy con thành gia lập thất, sinh con rồi mới an tâm nhắm mắt được”. Tiêu Phượng Nghi tức giận trừng mắt Tiêu Bình Sinh: “Lần này chúng ta phải ở thủ đô, chuyện kết hôn của con nhất định phải giải quyết cho xong”.
Tiêu Bình Sinh đang định lên tiếng thì Dư Kiều đã bưng canh cá từ phòng bếp đi ra.
Canh cá màu trắng sữa, hương thơm ngào ngạt, Dư Kiều cẩn thận, chầm chậm bước đi, làn khói che mờ cả cô.
Tiêu Bình Sinh nhìn hàng mày đen và hàng mi cong vút thoắt ẩn thắt hiện qua làn khói, không biết tại sao, trong lòng nảy ra suy nghĩ, cười nói với Tiêu Phượng Nghi: “Nhưng, nếu gặp được người ngoan ngoãn giỏi giang như A Kiều thì con cũng đồng ý”.
Ngón tay Dư Kiều bưng cánh cá bất giác run rẩy.
Vẻ mặt Tiêu Định Bân chợt u ám: “Chú hiểu sâu biết rộng như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý “Biết người biết mặt không biết lòng” sao?”