Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Dư Kiều coi như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng ra khỏi cổng trường.

Giờ không còn xe buýt nữa nên cô quyết định đi bộ về.

Lần trước, Tiêu Định Bân xảy ra chuyện ở quán bar, mà quán đó bị điều tra xong thì đã đóng cửa. Chị Lâm quản lý bảo nếu có công việc nào thích hợp thì sẽ liên lạc với cô.

Tối nay không cần đến quán bar làm việc, Dư Kiều chơt nảy ra suy nghĩ muốn về nhà họ Dư một chuyến.

Đã hơn nửa tháng cô chưa về thăm mẹ, không rõ giờ mẹ thế nào rồi.

Khi cô về tới bên ngoài nhà họ Dư thì đã hơn mười giờ tối.

Dư Kiều ấn chuông cửa, người làm ra mở cửa, thấy là cô thì sững người nói: “Cô chờ đấy đã, tôi phải vào hỏi bà chủ xem có cho cô vào không”.

Dư Kiều không có ý kiến gì, nhà họ Dư đã thành thiên hạ của Triệu Như rồi, dù cô có là cô lớn nhà họ Dư thì sao chứ, giờ còn ai biết nhà họ Dư có một cô con gái tên là Dư Kiều nữa đâu.

May sao Triệu Như không làm khó cô mà đồng ý cho người làm mở cửa.

“Sao cô lại về đây?”

Dư Kiều bình tĩnh cầm một tờ giấy lên rồi viết: “Tôi đi thăm mẹ được không?”

Triệu Như cười nói: “Sao? Không yên tâm à? Tôi đã bảo rồi, chỉ cần cô ngoan thì tôi sẽ không làm khó Tô Tẩm mà”.

Dư Kiều trầm mặc trong giây lát rồi viết tiếp: “Coi như tôi xin bà đấy, phu nhân”.

Cô hiểu rõ đạo lý người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, vì mẹ, tủi khuất nào cô cũng chịu được hết.

Triệu Như cười phá lên mấy tiếng, có vẻ tâm trạng rất vui vẻ: “Coi như cô biết điều, vậy tôi sẽ nể mặt cô lần này, chị Lâm, dẫn cô ta đi”.

Dư Kiều đi theo dì Lâm xuống tầng hầm.

Tô Tẩm đã ngủ say rồi, còn căn hầm này thì vẫn thế, song Tô Tẩm đã có thêm một cái thảm để nằm.

Bà ấy nằm co quắp trên thảm và ngủ say sưa.

Dư Kiều không đành lòng đánh thức mẹ dậy nên chỉ ngồi đó rồi nhìn bà không rời mắt.

Điên rồi cũng có cái hay, người điên thì sẽ không biết đau biết buồn, không thì sao Tô Tẩm có thể sống sót qua những ngày vừa rồi được?

Dư Kiều không hiểu tại sao Dư Văn Xương lại nhẫn tâm như vậy, dù ông ta chỉ thèm muốn gia sản của nhà họ Tô chứ không có tình cảm gì với Tô Tẩm, nhưng dẫu sao họ cũng từng là vợ chồng, còn mẹ cô cũng chưa từng làm sai chuyện gì.

Nghĩ mới thấy cô con gái ruột là cô khéo còn chẳng bằng con chó trong mắt ông ta, vậy thì nói gì đến người mẹ chứ.

Có lúc Dư Kiều không nhịn được mà nghĩ hay Dư Văn Xương không phải bố ruột của cô, vì sao trên đời lại có một người bố như vậy được?

“Cô hai, tôi bận rộn làm việc nhà cả ngày mà vẫn phải mang đồ ăn thức uống đến cho bà ấy đấy…”

Dì Lâm liếc Dư Kiều: “Mà trên đời làm gì có ai làm gì không công”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK