Đôi mắt anh ta dài hẹp, mặc dù là đang cười nhưng lại đầy vẻ tà khí và ương ngạnh, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không thể lọt vào mắt anh ta.
Hiếm khi có một gia đình danh giá nào lại nuôi dạy được một người đàn ông kiêu ngạo, tùy tiện như vậy.
Chẳng hạn như Tiêu Định Bân, con người anh như một viên ngọc được dày công mài giũa, được gọi là hình mẫu của thiếu niên anh tài.
“Không giống lúc trước lắm…”, người đàn ông nhìn chằm chằm Dư Kiều: “Nhưng đôi mắt này, anh vừa nhìn đã nhận ra ngay”.
“Anh… là ai?”
Dư Kiều khó khăn nói, chỉ có ba chữ nhưng cô lại nói rất chậm như đã cố hết sức rồi.
Đáy mắt người đàn ông hiện lên ý cười không đứng đắn, sau đó đột nhiên biến mất.
Anh ta bước đến trước đè lên vai Dư Kiều: “Sao giọng em thành như vậy? Ai bắt nạt em sao, A Kiều… em nói cho anh nghe, ông đây sẽ đánh chết hắn”.
Dư Kiều lắc đầu: “Bị… bệnh”.
“Bị bệnh?”, người đàn ông cau chặt mày: “Không chữa được sao? Anh dẫn cô ra nước ngoài tìm bác sĩ tốt nhất”.
“Rốt… rốt cuộc… anh… là… ai?”
Dư Kiều khó khăn nói từng chữ.
Bàn tay lúc đầu còn để lên vai cô của người đàn ông chậm rãi trượt xuống, tự giễu nói: “Em không nhớ anh à?”
“Cũng phải, đã hơn mười năm trôi qua rồi, em không nhớ ra anh cũng là bình thường, vậy em còn nhớ thứ này không?”
Người nọ bỗng xòe bàn tay ra, Dư Kiều nhìn khối ngọc có kích thước bằng lòng bàn tay trẻ con trong tay anh ta, trên đó có khắc hoa văn tinh xảo, cô nhớ hình như đã từng nhìn thấy một khối ngọc như vậy, nhưng lại thực sự không nhớ ra được.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, bất lực thở dài: “A Kiều, anh là Hoắc Kình! Là chồng chưa cưới của em, Hoắc Kình…”
Hoắc Kình? Hoắc Kình…
Dư Kiều chợt nhớ lại chút chuyện xưa, nhưng thật sự đã quá lâu rồi.
Khi ấy, cô và Tô Tẩm còn chưa bị đuổi về quê, cô vẫn là cô chủ được cưng chiều của nhà họ Dư.
Còn Hoắc Kình…
Nhà họ Hoắc là một gia tộc danh giá ở kinh đô, tuy không bằng nhà họ Tiêu nhưng cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, cây cao bóng cả không dễ bị coi thường.
Nhưng Hoắc Kình lại là con riêng của chủ nhà họ Hoắc.
Chủ nhà họ Hoắc phong lưu đa tình, con riêng vô số kể, mẹ con Hoắc Kình may mắn hơn nên được về nhận tổ nhận tông.
Dư Kiều dần nhớ lại, lúc đó cô chưa đến mười tuổi, còn Hoắc Kình thì lớn hơn cô ba tuổi.
Tô Tẩm và mẹ của Hoắc Kình khá hân với nhau, mẹ của Hoắc Kình không có chỗ dựa, đã thế còn không thích bon chen, còn Tô Tẩm cũng thuộc kiểu người dịu dàng nên hai người mới gặp đã kết thành bạn tốt, sau đó còn đòi kết thông gia với nhau.
Nhưng khi ấy cô và Hoắc Kình đều còn nhỏ, hai bà mẹ chỉ hứa miệng với nhau, mẹ Hoắc Kình đã đưa cho Tô Tẩm một miếng ngọc bội làm vật đính ước.