Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Định Bân do dự một lát, cầm lấy chiếc ô, anh cao hơn cô một cái đầu, chiếc ô này là dành cho phụ nữ, không đủ che cho cả hai, anh vô thức nghiêng nhẹ chiếc ô về phía cô.

Dư Kiều lấy từ trong túi ra cuốn sổ ghi chú và bút mà cô luôn mang bên người, cúi đầu viết: “Tối nay anh tìm tôi có chuyện gì?”

Cô không trả lời những gì anh hỏi trước đó.

Tiêu Định Bân đột nhiên vứt chiếc ô trong tay xuống đất.

Dư Kiều nghe một tiếng bịch thì ngẩng đầu nhìn anh.

“Hôm nay tôi tìm cô là vì có vài lời muốn nói rõ, Tiêu Tiêu tốt bụng, nể nang tình cảm ngày xưa, bỏ qua những hiềm khích trước đây để cô theo về nhà họ Tiêu, cô và Triệu Cường cũng xác định quan hệ, nếu đã vậy, những ngày tháng còn ở nhà họ Tiêu, cô nên làm tròn bổn phận của mình, ngoài việc không được xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh như cũ, còn một điều nữa, tôi phải nói rõ ràng với cô...”

Những hạt mưa đã không còn bị cản trở, rơi xuống trên thân hai người, trán của Tiêu Định Bân ướt sũng, quần áo trên người cũng bị nước mưa thấm ướt.

Dư Kiều cúi xuống nhặt chiếc ô, một lần nữa che lên đỉnh đầu anh.

Tiêu Định Bân giật mình trong giây lát, nhưng giây tiếp theo, anh cau mày đẩy tay cô ra.

Dư Kiều tay cầm cán ô, trong mắt ngập tràn đắng cay chua xót.

“Chuyện lần trước ở phòng đọc sách chỉ là ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của tôi, là người mà tôi quan tâm, tôi sẽ không làm điều gì khiến cô ấy không vui, cô cũng tự mà liệu đấy”.

Anh nói tới đây, bình tĩnh nhìn cô: “Sau khi cùng Triệu Cường kết hôn, hãy sống an ổn bên cạnh anh ta, đừng giống như trước kia, ôm trong lòng những ý định không nên có, làm những việc đáng xấu hổ”.

Anh nói xong câu này thì cũng không nán lại thêm nữa, dời tầm mắt đặt trên người cô đi, người lướt qua mặt cô, đi thẳng về phía trước.

Dư Kiều đứng im bất động, mưa mỗi lúc một to, tóc cô cũng bị xối ướt, chiếc khăn che trên mặt cũng đã ướt sũng.

Đôi mắt ướt đẫm, không biết là mưa hay là nước mắt, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không ai nhìn ra cô đang khóc.

Khi Tiêu Định Bân chuẩn bị rời khỏi vườn, anh chợt dừng lại bước chân.

Thân hình nhỏ nhắn của Dư Kiều đứng trong mưa như cành phong lan yếu đuối sắp bị mưa to bẻ gãy.

“Cô còn đứng đấy làm gì, về mau!”

Đợi khi anh mở miệng thì cô mới nhẹ nhàng cử động.

Tiêu Định Bân thấy cô xoay người, bung ô ra, lúc này mới quay người đi tiếp.

Dư Kiều lại bước nhanh đuổi theo, cô nhét chiếc ô vào tay anh, sau đó không đợi anh lên tiếng, cô bất chấp tất cả, chạy vào màn mưa.

Tiêu Định Bân giữ chiếc ô, nhìn theo bóng hình cô dần xa khuất, bóng dáng bé nhỏ đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của anh, không nhìn thấy nữa.

Người làm của nhà họ Tiêu gần đã bị thay thế đến hai phần ba, trong số những người mới thêm vào, có đến một nửa là người của nhà họ Dư.

Gần một nửa số người do dì Lâm quản lý, đương nhiên tất cả đều nghe theo lệnh Dư Tiêu Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK