Tiêu Bình Sinh đưa cốc nước cho Dư Kiều, song lại nghĩ rằng cô sẽ từ chối.
Dẫu sao trông cô nàng này cũng yếu đuối, mong manh và rất đáng thương, dù có muốn trả thù khéo cũng sẽ chọn cách dàn xếp ổn thoả.
Ai dè Dư Kiều lại giơ tay ra cầm lấy cốc nước, sau đó vén khăn lên rồi nhổ nước miếng vào đó, tiếp theo không chờ bà lão lên tiếng thì đã cầm cốc nước hất vào người chị Ngô.
Bà lão ngẩn ra, sau đó chợt bật cười ha hả.
Cô nhóc này thật thú vị, tính cách giống hệt bà ấy lúc xưa.
Phải vậy mới đúng chứ, có ơn trả ơn, có oán báo oán.
Chứ việc gì phải tha cho người đã bắt nạt mình, trong khi mình hoàn toàn có thể trả thù?
Chị Ngô đỏ bừng mặt, thấy Dư Kiều dám trả thù mình như vậy, chị ta càng điên tiết hơn: “Mày là cái thá gì mà dám làm nhục tao. Phì, hôm nay bà sẽ cho mày biết tay!”
Nói rồi, chị Ngô không màng đến những người khác, sau đó nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay rồi xoa tay vào ống tay áo, sau đó lao lên.
Nào ngờ lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ của đàn ông túm chặt cổ tay: “Khốn kiếp! Có bà cụ ở đây mà cô cũng dám lộng ngôn rồi đòi đánh người à?”
Giọng nói của Tiêu Bình Sinh lạnh băng, anh ấy trông có vẻ nho nhã, nhưng giọng điệu khi nói chuyện luôn khiến người khác phải toát mồ hôi lạnh.
Cổ tay chị Ngô đau nhói, song vẫn không phục mà gào lên: “Bà ta là cái thá gì chứ! Chuyện nhà họ Tiêu chúng tôi chưa đến lượt các người nhúng tay vào…”
“Thế à?”, Tiêu Bình Sinh lại bật cười, lúc này trông anh ấy rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào sóng nước, nhưng lại khiến người khác không dám mơ mộng xa vời.
“Bình Sinh, gọi Định Bân đến đây để cho con khốn này xem bà đây có đủ tư cách xen vào chuyện nhà họ Tiêu hay không!”
Tiêu Bình Sinh hất tay chị Ngô ra, sau đó nhìn về một phía cách đó không xa rồi cười khẩy nói: “Đến rồi bà ạ”.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt bước tới: “Có chuyện gì vậy?”
Đến lúc này mà chị Ngô vẫn chưa biết mình động vào ai nên khi thấy cậu chủ nhà mình tới thì lập tức đắc ý lườm Tiêu Bình Sinh rồi tiến lên nịnh nọt:
“Cậu chủ, tôi đang dạy dỗ A Kiều ở đây thì hai bọn họ không biết chui từ đâu ra rồi lo chuyện bao đồng, nhất là bà gìa kia kìa, còn giúp A Kiều trả đũa tôi nữa, đúng là không coi nhà ta ra gì…”
“Nhà ta ư…”, Tiêu Định Bân chợt cười khẩy một tiếng: “Hừ, chị cũng có khẩu khí lớn nhỉ, quản gia!”
Quản gia lập tức xuất hiện: “Cậu chủ”.
“Lôi chị ta xuống rồi dạy cho một bài học nhớ đời về quy củ của nhà họ Tiêu ta đi!”
Chị Ngô lập tức biến sắc mặt, mắt trợn tròn không dám tin, cũng không rõ là mình đã làm sai điều gì.
“Cậu chủ, tôi đâu có làm gì sai! Là họ lo chuyện bao đồng mà…”
Chị Ngô còn muốn giải thích thêm nhưng đã bị người ta lôi xuống, song chị ta vẫn không cam tâm mà giãy giụa.
Mấy người làm khác hùa theo chị ta lúc trước đều sợ đến mức im như thóc, ai nấy đều cúi gằm mặt không dám ho he tiếng nào.
Chị Ngô đã bị lôi xuống, nhưng vẫn không phục mà chửi bới.