“Thật không ngờ trông cô gầy gò ốm yếu vậy mà dáng người lại rất quyến rũ…”, Triệu Cường híp mắt đánh giá Dư Kiều.
Dư Kiều cảm thấy nhục nhã, quay đi chỗ khác, cô biết điều gì sắp xảy đến với bản thân, nhưng cô càng rõ ràng hơn, bây giờ không phải là lúc nên kháng cự.
Nếu khiến Triệu Cường nổi giận, một quyền của hắn cũng có thể đánh chết cô rồi, đến lúc đó, chẳng phải cô sẽ là cá nằm trên thớt, tùy ý cho hắn xâu xé sao?
Dư Kiều nhắm mắt, cô nhớ bà ngoại từng dạy, trên cơ thể người có một huyệt vị nằm ở sau cột sống, chỉ cần ấn chính xác thì có thể khiến đối phương bị tê liệt tạm thời, không thể cử động trong thời gian ngắn.
Bà cần tập trung toàn bộ tinh thần để đánh trúng ngay bằng một đòn khi Triệu Cường không chú ý.
Chính lúc quần áo trên người Dư Kiều bị Triệu Cường xé rách, hắn đột nhiên kêu lên hự một tiếng rồi nằm mềm nhũn cạnh người Dư Kiều.
Dư Kiều không khỏi kinh hãi, nhưng ngay sau đó đã có một dòng máu ấm nóng nhỏ từng giọt xuống mặt cô.
“A, A Kiều…”
Tô Tẩm vẫn đang cầm mảnh bát vỡ, máu tươi nhỏ xuổng khẽ tay của bà, toàn thân bà run lên, gương mặt thì tái nhợt, sau đó sững sờ nhìn Dư Kiều và Triệu Cường đã ngất xỉu.
“Mẹ…”, Dư Kiều run rẩy khẽ gọi một tiếng, Tô Tẩm bật khóc rồi chạy tới ôm chặt con gái vào lòng: “A Kiều, A Kiều… mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ không cho kẻ xấu bắt nạt con…”
Tô Tẩm ôm chặt Dư Kiều, cơ thể vốn gầy yếu không biết lấy sức mạnh đâu ra, bà chỉ muốn khảm cả người Dư Kiều vào trong người mình.
Hai mẹ con ôm nhau khóc lớn, mãi sau Tô tẩm mới nhớ ra rồi mặc lại quần áo cho Dư Kiều. Quần áo của cô đã bị Triệu Cường xé rách, Tô Tẩm không nghĩ nhiều mà cởi ngay đồ của mình xuống mặc cho cô.
“Đừng sợ! Con ngoan, A Kiều của mẹ đừng sợ, không sao rồi, con biết không?”
Dư Kiều rúc vào lòng mẹ rồi gật đầu thật mạnh.
Tô tẩm dỗ dành cô như trẻ nhỏ, vừa ôm cô vừa ngâm nga câu hát.
Đây chính là bài hát mà tối nay Dư Kiều đã hát.
Dư Kiều không nhịn được mà cố lên tiếng, sau đó hỏi rõ mẹ mình tại sao lại thích bài hát này.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không nhận được đáp án từ mẹ, dẫu sao giờ Tô Tẩm cũng đã ngây ngây dại ại, nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, dù bà có nhớ thì cũng không chính xác nữa.
Nhưng Tô Tẩm ngẫm nghĩ một lát rồi chợt cúi xuống mỉm cười dịu dàng: “Rất nhiều năm về trước, mẹ từng thích một người đàn ông. Bài hát này là mẹ và ông ấy đã hát lúc mới quen nhau”.
Tô Tẩm như chìm vào trong ký ức xa vắng: “Người đó là người đàn ông dịu dàng nhất mẹ từng gặp, ông ấy bảo mẹ hát rất hay, bảo mắt mẹ rất đẹp, còn bảo muốn mẹ làm bạn gái ông ấy…”
Dư Kiều ngồi thẳng dậy, dùng thủ ngữ không mấy lưu loát hỏi Tô Tẩm: “Mẹ, thế tại sao mẹ không ở bên ông ấy?”
Tô Tẩm ngồi dưới đất, mái tóc rối bời cùng gương mặt nhem nhuốc cũng không thể che đi vẻ xinh đẹp của bà.
Bà có đôi mắt hạnh đẹp hệt như Dư Kiều, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Mẹ đã làm chuyện không phải với ông ấy nên không còn mặt mũi để ở cạnh ông ấy nữa, mẹ là một người phụ nữ xấu xa, mẹ không xứng với ông ấy…”