Dư Kiều lắc đầu, vết sẹo trên mặt cô đã qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị, miệng vết thương cứ lở loét rồi lành lại, dù bây giờ đi chữa trị, sợ là cũng sẽ không có hiệu quả gì, huống hồ sao Dư Tiêu Tiêu có thể để mặt cô tốt lên được.
“Tối nay cô đợi tôi ở sân sau lần trước một lát”. Dư Bình Sinh bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Dư Kiều đang muốn từ chối thì anh ta đã quay người rời đi.
“Nhớ đấy, mười giờ tối”.
Dư Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, đàn ông thân cao chân dài, vai rộng eo thon, đi trên con đường rợp bóng cây, đẹp tựa trong tranh.
Người mấy người giúp việc từng thì thầm với nhau, bà cụ Tiêu không sinh được, Tiêu Bình Sinh là người được bà ấy ôm về nuôi từ nhỏ, ngay cả cậu chủ cũng phải khách khí gọi một tiếng chú họ.
Thân phận anh ta cao quý như vậy, sao bỗng nhiên lại dõi theo người làm không thuận mắt như cô chứ?
Dư Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
Những đóa hoa xanh nhạt đã phủ hơn nửa giỏ, Dư Kiều nghĩ đã đủ, nên quay về nấu món cá, cô định đứng lên rời đi.
“Bản tính của cô là dụ dỗ đàn ông nhỉ”.
Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai, lời nói đầy sự mỉa mai và chán ghét không hề che dấu, đâm vào tim Dư Kiều đầy đau đớn.
Cô không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Thân phận chú ấy cao quý, không phải người mà cô có thể chèo kéo, dẹp bỏ những suy nghĩ quá quắt đó của cô đi, nếu cô lại làm ra chuyện xấu hổ gì khiến nhà họ Tiêu và tôi mất mặt…”
Dư Kiều bỗng quay đầu nhìn Tiêu Định Bân, mắt cô đỏ ửng, dần dần có hơi nước mơ hồ tựa như một con thú nhỏ bị thương, cô hung dữ trừng anh.
“Sao nào? Chẳng qua Tiêu Bình Sinh mới đến đây lần thứ hai mà cô đã có thể quyến rũ anh ta đến vườn hoa tìm mình rồi…”. Tiêu Định Bân mỉa mai vài câu: “Bước tiếp theo, có phải muốn lôi người lên giường không?”
Đáy mắt Dư Kiều ngấn lệ, nước mắt bỗng chảy ra.
Bởi vì không thể nói chuyện nên cô khóc cũng chẳng có âm thanh gì.
Chỉ là lúc này, dường như thực sự đau lòng, cô khóc mà cả người run rẩy, nước mắt như mưa, không thể ngừng lại được.
“Cô khóc cái gì? Chẳng lẽ tôi nói oan cô sao?”
Tiêu Định Bân thấy phiền khi cô khóc, không hiểu sao anh lại nhớ đến tối hôm đó khi say rượu mất kiểm soát, cũng bởi vì cô rơi lệ trông đáng thương mới khiến anh thoáng chốc không kiềm chế được bản thân.
Dư Kiều cúi đầu, nước mắt rơi thành dòng, khiến chiếc khăn trên mặt ướt một mảng, vết sẹo đỏ sẫm như ẩn như hiện.
Tiêu Đinh Bân nhìn vết sẹo trên mặt cô, nhớ đến câu nói lúc nãy của Tiêu Bình Sinh.
Đúng vậy, cho dù cô có sai đến mức nào thì cũng không đến nỗi phải chịu phạt hủy dung.
Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái mới hai mươi mà thôi…
Không hiểu sao anh bỗng nhiên lại mềm lòng.