“Tiêu Tiêu, em bình tĩnh lại…”
Tiêu Định Bân bước tới, giữ lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu.
“Anh kêu em làm sao bình tĩnh? Định Bân, anh nói em phải bình tĩnh bằng cách nào? Em mới không ở nhà một ngày mà con khốn này đã bắt đầu dụ dỗ anh. Nếu em không về đúng lúc, có phải tiếp theo cô ta định leo lên giường của anh đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu tức đến phát run, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Sao em có thể giữ cô ta ở lại đây được nữa? Cô ta cùng tài xế của em đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, anh đã muốn tống cổ cô ta, đánh chết cô ta nhưng em đã nhẫn nhục chịu khổ cầu xin thay cô ta. Em đến nhà họ Tiêu, lo sợ nó ở nhà họ Dư sẽ bị ức hiếp nên dẫn theo đến đây, nhưng con khốn này báo đáp em thế nào?”
“Em hiểu lầm rồi, A Kiều chỉ mang trà lên, là anh kêu cô ấy giúp sao chép một số tài liệu…”
“Anh tưởng em không thấy sao Định Bân? Cô ta mặc áo khoác của anh, cô ta chủ động ôm anh, là em nhìn lầm sao?”
Dư Tiêu Tiêu chỉ vào Dư Kiều: “Có phải một ngày nào đó vị trí vợ chưa cưới của cậu Tiêu cũng đổi người luôn không?”
Cô ta lau nước mắt ,xoay người đi ra ngoài: “Bây giờ em đi tìm ông nội nhờ ông phân xử, nếu Dư Tiêu Tiêu em không xứng làm con dâu nhà họ Tiêu, vậy hôn ước này cũng nên hủy đi…”
“Tiêu Tiêu…”, Tiêu Định Bân nắm lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch, cả nhà họ Tiêu, bao gồm cả anh, trước giờ chưa từng coi em như vậy, em chính là vợ sắp cưới của anh, tương lai sẽ là vợ của anh, không điều gì có thể thay đổi chuyện này”.
“Vậy còn cô ta? Định Bân, tại sao cô ta lại ôm anh, tại sao anh không đẩy cô ta ra…”
“Là lỗi của anh!”, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy hổ thẹn, anh luôn có cảm giác áy náy đối với Dư Tiêu Tiêu, vào lúc này, cảm giác áy náy này càng thêm sâu sắc.
“Không phải lỗi của anh, là lỗi của em! Là em đã nhìn lầm người, đã biết cô ta gian díu với Triệu Cường, em nên ngộ ra cô ta là một con đàn bà đê tiện không biết an phận…”
Tiêu Định Bân khẽ nhíu mày, “Tiêu Tiêu, đủ rồi!”
“Định Bân, anh còn bênh cô ta?”
“A Kiều, cô về phòng trước đi.”
“Định Bân!”
“Anh sẽ cho em một lời giải thích!”
“Nhưng A Kiều cô ta…”
Tiêu Định Bân quay đầu nhìn Dư Kiều, cô lẻ loi đứng dưới bóng của ánh đèn, cúi thấp đầu, cụp mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh khiến anh có cảm giác cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tiêu Định Bân không nhận ra sâu thẳm bên trong mình vừa thoáng qua một tia thương xót.
“Để cô ấy rời khỏi nhà họ Tiêu đi!”
A Kiều không thể tiếp tục ở lại nhà họ Tiêu nữa, sự chú ý của anh dành cho cô và cả những lần anh mất kiểm soát khi ở cạnh cô đã làm anh ý thức được mình nên dứt khoát chặn đứng tất cả.
Dư Kiều hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Tiêu Định Bân, đôi đồng tử đen trắng trong veo như nước rõ ràng vẫn bình thản như cũ nhưng không hiểu vì sao anh lại cảm thấy ẩn sâu dưới sự bình thản đó là nỗi đau đớn và tuyệt vọng khiến anh không chịu nổi.
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Định Bân, vừa hay em cũng muốn bàn bạc với anh về chuyện liên quan đến A Kiều”.