Nếu cứ để thế này, khéo cả nhà họ Hoắc đều rơi vào tay Hoắc Kình mất.
Đã thế, giờ Hoắc Trạm Đình ngày một già yếu, mà nhóm con trai do Hoắc Hướng Đông đứng đầu lại chẳng ra làm sao. Vì thế, một Hoắc Kình tài giỏi vượt trội ngày càng có địa vị cao trong lòng ông ta.
Thậm chí, anh ta còn dần áp đảo vị trí con trai cả của Hoắc Hướng Đông.
Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, giờ có được cơ hội này, đương nhiên hắn sẽ đầy Hoắc Kình vào chỗ chết.
Chuông cửa vang lên, Hoắc Hướng Đông đẩy cô gái ở bên cạnh ra rồi ngồi dậy trên giường: “Đi mở cửa đi!”
“Cậu cả, cậu bảy sai người đưa một món quà đến, bảo muốn đích thân cậu xem”.
Tên thuộc hạ đi vào phòng rồi lễ phép nói.
Tay gã cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương rất đẹp, thoạt nhìn đã biết là rất quý.
Hoắc Hướng Đông bước xuống giường rồi tiến lên trước vài bước, sau đó dặn thuộc hạ: “Mở ra xem nào!”
Tên kia vâng lời rồi từ từ mở cái hộp gỗ ra, sau đó rất tuân thủ quy tắc mà không cụp mắt xuống nhìn lén một chút nào.
Hoắc Hướng Đông chờ một lát, thấy không có vấn đề gì thì mới bước lên tiếp. Nhưng sau khi nhìn xong thì hắn đã sợ đến mức lùi lại, sau đó vã mồ hôi hột.
Bên trong chiếc hộp chỉ có hai ngón tay nhuốm máu đã bị chặt đứt của phụ nữ.
Trong đó có một ngón tay vẫn đeo một chiếc nhẫn nạm phỉ thuý, hắn biết đây chính là cô gái mà mình đưa đến chỗ Hoắc Kình.
Vậy là Hoắc Kình đã biết, anh ta đã biết là hắn tính kế mình rồi, bước tiếp theo, hắn phải làm sao đây?
Hoắc Hướng Đông chợt thấy sợ hãi, hắn vẫn chưa quên sau khi Hoắc Kình về nước, không ít người ghen ghét trong gia tộc đã âm thầm hạ thủ với anh ta.
Nhưng về sau, những người này đều bị bại liệt do tai nạn giao thông, còn có người mất tích đã lâu, giờ vẫn chưa có thông tin gì.
Bố hắn cũng nghi Hoắc Kình, nhưng dù có điều tra cỡ nào cũng không tra ra được gì nên đành mặc kệ.
Điều đang chờ hắn ở phía trước là gì đây? Nghe nói bên cạnh Hoắc Kình có hai tên thuộc hạ rất nham hiểm, dù người câm vào tay họ thì cũng phải ngoan ngoan khai ra hết mọi việc…
Hắn không thể chờ Hoắc Kình trả thù mình, nếu sự việc bại lộ thì hắn cần ra tay trước.
Hoắc Hướng Đông dần tỏ vẻ hung ác: “Hoắc Kình, lần này không phải mày chết thì là tao chết!”
Lúc này, Hoắc Kình chẳng còn màng đến Hoắc Hướng Đông nữa. Anh ta đứng trong phòng khách của nhà họ Dư, vẻ tức giận trên mặt đã biến mất hoàn toàn: “A Kiều đã đính hôn với người khác ư?”
“Đúng thế, A Kiều và người đó quen nhau từ năm mười mấy tuổi. Nhiều năm qua, tình càm ngày càng sâu đậm. Cậu Hoắc, cậu thấy đó, xin lỗi nhé, tôi không hề biết cậu từng có hôn ước với A Kiều, mẹ con bé cũng chưa từng nói lại với bọn tôi. Lần trước, sau khi cậu đến đây, tôi đã hỏi A Kiều ngay và biết là con bé đã có người trong lòng rồi, hơn nữa…”.
Dư Văn Xương tỏ vẻ xấu hổ rồi thở dài nói: “Con cái hư hỏng cũng tại người làm bố như tôi không dạy dỗ cẩn thận, đến chuyện con bé có quan hệ với người ta từ khi nào cũng không biết…”
“Ngậm miệng!”, Hoắc Kình chờ tiến lên một bước rồi xách cổ áo Dư Văn Xương: “A Kiều là người thế nào, tôi hiểu rất rõ. Nếu ông dám sỉ nhục cô ấy thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
“Cậu Hoắc, những gì tôi nói đều là thật. Cậu nghĩ mà xem, nếu không xảy ra chuyện như vậy thì sao tôi lại từ chối một hôn ước tốt thế này chứ? Thật ra là tại tôi không còn mặt mũi nào để đồng ý…”