Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Tiêu Định Bân hoàn toàn khỏi bệnh, cô và Tô Tẩm chắc cũng sắp bị hành hạ đến chết mất.

Cô phải làm sao để cứu bản thân đây? Làm sao để cứu Tô Tẩm?

Dư Kiều chậm rãi tựa vào giường, cảm giác bị người ta nắm trong tay quay như dế thực sự không dễ chịu chút nào.

Những dấu kim bị che lấp dưới quần áo, vết máu chi chít thấm ướt vải dệt, sức Dư Tiêu Tiêu rất mạnh, mũi kim tiến vào chưa đến nửa tấc, rất nhiều lỗ kim bầm tím nặng do bị xuất huyết dưới da, nếu có người nhìn thấy những vết thương trên người cô như thế này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Nhưng Dư Kiều chỉ bình tĩnh thoa một lớp thuốc mỡ tiêu viêm cho mấy vết thương trên người mình, rồi thay quần áo sạch nằm xuống.

Hai hôm nay cô thật sự rất mệt, lúc này vết thương trên người tuy đau dữ dội nhưng chẳng mấy chốc đã uể oải ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại là do tiếng gõ cửa gọi dậy.

Dư Kiều bỗng mở bừng mắt, theo bản năng mở điện thoại xem đồng hồ, vậy mà cô ngủ một giấc từ chiều mãi đến gần mười giờ tối.

Mà mười giờ tối nay, Bình Tiêu Sinh đã hẹn cô gặp nhau ở hoa viên phía sau, còn có cả Tiêu Định Bân…

Dư Kiêu giật thót cả tim, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.

“A Kiều, cô ở bên trong sao?”. Người gõ cửa bên ngoài đợi không thấy đáp thì lên tiếng.

Là giọng của Tiêu Bình Sinh.

Dư Kiều vội vàng đeo khăn rồi xuống giường, có lẽ động tác quá mạnh nên động đến vết thương phần bụng, cô đau đớn nhíu chặt mày, một tay ôm bụng dưới khẽ cong người đi qua mở cửa.

“A Kiều”. Tiêu Bình Sinh có chút lo lắng nhìn cô: “Có phải tôi làm ồn đến cô không?”

Dư Kiều lắc đầu.

“Nghe nói cô không thoải mái, đã đỡ hơn chưa?”

Dư Kiều khẽ gật đầu.

Lúc này Tiêu Bình Sinh mới khẽ cười: “Vậy thì tốt”.

Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đã hơi ngả màu, nhưng bộ quần áo cũ đơn giản cùng với gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô lại khiến người ta động lòng hơn hẳn quần là áo lụa trang điểm phấn son.

Trong phòng cô chưa mở đèn, chỉ có đèn đường cách đó không xa và ánh trăng rọi vào gương mặt cô.

Tiêu Bình Sinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đeo khăn trước mắt, nhớ đến vết sẹo đỏ ửng dữ tợn kia, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc.

Anh ta lấy một lọ thuốc mỡ màu xanh lá nhạt từ trong túi đưa cho cô: “Thuốc mỡ này có công dụng xóa sẹo rất tốt, sau này cô nhớ mỗi ngày bôi theo hướng dẫn, nếu dùng có hiệu quả thì cô lại nói với tôi, tôi sẽ nhờ bạn gửi”.

Dư Kiều mím môi, chậm rãi đưa tay nhận lấy thuốc mỡ.

Tiêu Bình Sinh khẽ nhếch môi, ý cười nơi đáy mắt càng đậm: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi”.

Dư Kiều cầm lọ thuốc nhỏ, sau đó nâng mắt nhìn Tiêu Bình Sinh: “Đợi, đã”.

“Ừ?”, Tiêu Bình Sinh có chút kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK