Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ở thôn Khê La, thế nào?”

Tim Dư Tiêu Tiêu thịch một cái, mất tự nhiên mỉm cười: “Nghe có vẻ quen nhỉ”.

Ông cụ Tiêu lại nói với cô ta vài câu, lúc này mới lên xe rời đi.

Sau khi đưa mắt nhìn ông cụ đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Như.

“Mẹ, năm đó Tô Tẩm và con đê tiện Dư Kiều đó bị đuổi về quê, cái thôn đó tên gì thế?”

Sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn từ Triệu Như, Dư tiêu Tiêu lại nhìn về phía căn phòng cất giữ đồ phía sau tòa chính biệt thự.

Thôn làng mà năm đó Dư Kiều và Tô Tẩm sống là thôn Khê La, một làng quê nghèo hẻo lánh, lưng tựa núi, mặt sát sông.

Dư Tiêu Tiêu đi về phía phòng cất giữ đồ.

Dư Kiều vừa bận rộn trong phòng bếp xong quay lại, theo thói quen lấy nhật ký ở dưới gối ra.

“A Kiều, em đang làm gì thế?”

Dư Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, Dư Kiều vô thức nhét nhật ký xuống gối.

Dư Tiêu Tiêu chỉ giả vờ làm như không thấy động tác của cô, cười nói: “Tối qua em đi đâu thế, sao không về?”

“Đi, đi làm!”, Dư Kiều khó khăn nói.

Dư Tiêu Tiêu bật cười: “Em như vậy thì đi làm ở đâu được, có người chịu tuyển em à?”

Dư Kiều cũng không quan tâm đến vẻ chế giễu, cười cợt của đối phương.

Dư Tiêu Tiêu hất tóc, trịch thượng nói: “Tối nay chị và Định Bân muốn ăn tối ở nhà, em nấu món canh cá đi, trong phòng bếp có cá hường từ thôn Khê La, tươi ngon lắm, Định Bân và chị đều rất thích”.

Lông mi Dư Kiều khẽ run, sau đó gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra ngoài.

Đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dư Kiều đầy mỉa mai.

“Dư Kiều, em nên chấp nhận số phận của mình, một người nửa câm, gương mặt lại biến dạng như em, sau này có đàn ông muốn cưới em là đã tốt lắm rồi, chi bằng em nịnh nọt lấy lòng chị, không chừng khi chị vui thì sẽ tìm cho em một người đàn ông tốt đấy”.

Dư Kiều ngồi ở đó, chẳng có lấy một chút phản ứng, tựa như tượng gỗ.

Dư Tiêu Tiêu hừ một tiếng, trở tay đóng cửa lại.

Sau khi Dư Tiêu Tiêu đi, Dư Kiều ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt đó hồi lâu, lúc này mới xoay người, lật gối đầu lên, lấy cuốn nhật ký ra.

Cô nhìn quanh căn phòng chứa đồ chật hẹp, thầm nghĩ trước hết tạm thời cất nó vào hộp đã.

Đợi tuần sau đến trường thì cất vào trong tủ ở ký túc xá là được.

Dư Kiều ở trong bếp chuẩn bị canh cá cho bữa tối.

Sau khi bị Dư Văn Xương đuổi về quê, sức khỏe và tinh thần của Tô Tẩm trở nên rất kém.

Dư Kiếu cũng từ một thiếu nữ vô tư dần biến thành một cô gái trẻ làm được tất cả việc nhà và biết cách chăm sóc người khác.

Cá hoa đào ở thôn Khê La rất nổi tiếng vì có một rừng hoa đào lớn ở thượng nguồn thôn Khê La, mùa xuân hoa đào liên tiếp rụng xuống sông.

Những con cá nhỏ màu bạc kia đều lấy đó làm thức ăn nên thịt cá thơm ngon lạ thường, canh cá nấu xong cũng có hương hoa đào thoang thoảng.

Dư Kiều rửa sạch cá, tay chân nhanh nhẹn cạo vảy và lấy nội tạng ra.

Cô rạch mấy đường chéo trên bụng cá, ướp một lúc với rượu nấu ăn để khử đi mùi tanh.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Dư Kiều ra khỏi phòng bếp đi đến vườn hoa nhỏ cách đó không xa.

Biệt thự của Tiêu Định Bân được trang trí cực kỳ đẹp mắt, có một vườn hoa nhỏ chuyên dụng để trồng rất nhiều loại hoa tươi.

Cô muốn làm một chút bánh ngọt, sau đó nấu ít cháo với hoa tươi.

Một số loại hoa cũng có thể dùng làm thuốc bồi bổ tỳ vị, trước kia bà ngoại thường nói với cô những điều này.

Tiêu Định Bân bị bệnh quanh năm, mấy ngày trước lại uống rượu rồi nôn, cô muốn bồi bổ cho anh.

“A Kiều?”

Tiêu Định Bân khá ngạc nhiên nhìn cô gái cầm giỏ hoa chậm rãi bước đến.

Dư Kiều cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Định Bân ở đây, hơn nữa anh còn mặc quần áo bảo hộ lao động, hai tay đều dính bùn đất, trên mặt cũng có vài chỗ dính bùn.

Một cậu chủ nhà họ Tiêu thân phận cao quý thế mà lại tự mình chăm sóc vườn hoa.

Dư Kiều hơi ngạc nhiên, trợn to mắt.

“Bên này có mấy cây phong lan mà mẹ tôi thích nhất nên trước giờ tôi vẫn luôn tự mình chăm sóc”, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt hạnh đang trợn tròn, cảm thấy Dư Kiều cực kỳ dễ thương, anh không khỏi bật cười.

Dư Kiều gật đầu, đôi môi dưới màn che hơi mím lại, cô khá vui nhưng cũng có chút tự ti và căng thẳng.

“Cô làm gì ở đây?”, Tiêu Định Bân vừa thành thục đắp đất cho cây hoa lan vừa hỏi.

Dư Kiều giơ giỏ hoa lên, làm động tác muốn hái hoa.

“Hái hoa làm gì?”, anh đứng thẳng người dậy, vặn vòi nước ở bên cạnh rửa sạch vết bẩn trên tay.

Dư Kiều nhìn ngón tay xinh đẹp thon dài dần lộ ra dưới nước, không khỏi hơi thất thần.

“Sao lại ngẩn ra thế?”, Tiêu Định Bân bỗng giơ bàn tay ướt đẫm lên huơ trước mặt cô.

Dư Kiều giật mình vội lùi về sau một bước, nhưng lại không cẩn thận vấp phải cây hoa, lảo đảo như muốn ngã.

Bàn tay to xương khớp rõ ràng của người đàn ông lại đỡ lấy eo thon của cô: “Cẩn thận!”

Sau khi đứng vững, Dư Kiều lập tức lùi ra một bước.

Cô khẽ nói cảm ơn: “Cảm, cảm ơn”.

Tiêu Định Bân nhíu mày: “A Kiều, cô sợ tôi à?”

Dư Kiều vội lắc đầu: “Không, không…”

Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm Dư Kiều, chiếc khăn che gần hết khuôn mặt, anh chỉ có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn và đôi mắt hạnh đen nhánh của cô.

Tóc cô khá đẹp, dày và đen, bên trên như được phủ một lớp mỏng như cánh ve, tương phản rõ rệt với đôi tai nhỏ trắng như tuyết.

“Nốt mẩn đỏ trên mặt cô vẫn chưa hết sao?”, nghĩ tới đây, anh bỗng nhẹ giọng hỏi, vô thức muốn vén chiếc khăn trên mặt cô lên.

Dư Kiều giật mình lùi về sau, quên nhặt giỏ hoa dưới đất, hoảng loạn bỏ chạy.

Tiêu Định Bân nhìn cô bỏ chạy hệt như chú thỏ bị giật mình thì lắc đầu bật cười.

A Kiều khá nhút nhát, sau này cô nên chọn một người đàn ông thật thà, chất phác, nếu không sẽ bị bắt nạt cho xem.

Dư Kiều quay lại phòng bếp một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa hoàn hồn, đến nỗi lúc thái rau còn suýt cắt vào tay.

Dì Lý quan tâm nói: “A Kiều, có phải cháu cảm thấy khó chịu ở đâu không, nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, hay là cháu đi nghỉ đi”.

Dư Kiều lắc đầu, cười nói với dì Lý: “Không, không sao ạ”.

Sau khi thái hành xong, cô cho cá đã ướp vào nồi đất, đổ nước vào, sau đó bỏ thêm một số hương liệu và dược liệu mà cô đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nấu canh.

Tiêu Định Bân quay vào từ vườn hoa, vừa bước vào phòng khách đã ngửi được mùi thơm: “Phòng bếp đang nấu gì thế?”

Quản gia vội nói: “Đang nấu canh cá thưa cậu chủ, món cá hoa đào ở thôn Khê La mà cậu thích nhất đấy”.

Nhắc đến thôn Khê La, sắc mặt Tiêu Định Bân trở nên hòa nhã đi mấy phần: “Có vẻ món canh tối nay rất ngon”.

Nói rồi anh đi thẳng vào trong bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK