Kiều Cảnh Minh thở dài một hơi, sau đó ôm Dư Tiêu Tiêu vào long và hôn lên má cô ta: “Em yêu, sau này cứ đến tìm anh nhé?”
Dư Tiêu Tiêu ngước lên nhìn hắn: “Giờ thân phận của em khác trước rồi, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận một chút”.
“Yên tâm, anh làm gì cũng không để lộ sơ hở, sẽ không ai biết đâu”.
“Anh chuẩn bị thuốc cho em chưa?”
“Rồi, loại tốt nhất đấy. Em yên tâm, không ảnh hưởng đến sức khoẻ đâu, anh đi lấy cho em nhé?”
Dư Tiêu Tiêu gật đầu: “Lát em uống, giờ muốn nằm thêm một lát”.
“Thế em ngủ đi, anh dậy trước đây…”
Dư Tiêu Tiêu thấy hơi không nỡ, nhưng cũng biết quan hệ của họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau khi Kiều Cảnh Minh đi tắm và thay đồ rời đi, Dư Tiêu Tiêu mới ngồi dậy rồi lấy hai viên thuốc ở tủ đầu giường ra.
Cô ta nhìn một lát rồi lấy hai viên, sau đó ném vỉ vào thùng rác.
Cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần cô ta có thai thì lập tức sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo ngay.
Mắt Dư Tiêu Tiêu loé qua một tia u ám, vợ của Tiêu Định Bân phải là cô ta.
Hai tuần sau Dư Kiều mới về lại trường, vì vết thương trên mặt nên cô chỉ đành xin phép đeo khẩu trang với lý do bị bệnh.
Tống Vấn đã tốt nghiệp, còn cô cũng sắp nghỉ hè rồi.
Vắng mặt hai tuần, bài tập tồn đọng rất nhiều, không đủ tín chỉ của vài môn học, Dư Kiều cảm thấy hơi lo lắng.
Mấy ngày nay hình như Dư Tiêu Tiêu cãi nhau với Tiêu Định Bân, thường xuyên về nhà mẹ ruột, cũng mặc kệ luôn cả cô, thế nên Dư Kiều mới có thời gian tập trung vào việc học.
Hết tiết học buổi chiều, cô ở trong phòng tự học mãi đến tám giờ.
Làm xong đề cuối cùng, Dư Kiều mới xoa cần cổ đau mỏi, thu dọn sách vở chuẩn bị đi về.
“Là Dư Kiều à?”
Một nam sinh bỗng đứng ngoài cửa phòng tự học gọi cô.
Dư Kiều sửng sốt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Dưới kia có người tìm cậu đấy, là một anh đẹp trai”.
Giọng nam sinh lộ ra vẻ chế nhạo, những người còn lại trong phòng tự học đều nhìn sang phía cô.
Có vài nữ sinh còn lộ ra vẻ bất mãn.
Dư Kiều đeo cặp sách lên đi ra ngoài, nam sinh đó chỉ xuống dưới lầu: “Đấy, cái người chạy xe thể thao đấy”.
Dư Kiều nhìn xuống dưới lầu, ánh chiều tà tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn lờ mờ chiếu vào người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Cô không thấy rõ dáng người của đối phương nhưng lại biết mình không quen anh ta.
Dư Kiều đi xuống dưới, vài nữ sinh đó cũng từ phòng tự học chạy ra, nhỏ giọng bàn tán: “Không nhìn ra đấy, cậu ta còn biết dụ dỗ đàn ông kìa”.
“Đúng thế, trước đó là đàn anh Tống của chúng ta, bây giờ lại là người có tiền đi xe thể thao, nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài cũng không được vạn người mê như cậu ta”.
“Sao đấy, cậu ghen ghét à?”
“Ai đố kỵ chứ, chỉ một đứa câm thôi”.
“Câm thì thế nào, có bị câm cũng biết quyến rũ đàn ông hơn chúng ta đấy. Không chừng người ta có chỗ nào ưu tú ở nơi khác thì sao…”
“Hi hi, cậu nói đúng, tôi xem như được mở mang tầm mắt, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài”.
Dư Kiều chỉ đành làm như không nghe thấy.
Từ sau khi Tống Vấn tỏ ra có thiện cảm với cô, lúc ở trong trường, cô thường nghe thấy những lời khó nghe như thế. Mấy chuyện này cũng chẳng là gì với cô cả.
Đi xuống lầu, Dư Kiều đứng trên bậc thang nhìn người đàn ông cách đó không xa. Người đó cũng nhìn cô, lập tức bóp điếu thuốc trong tay đi, vẫy tay với cô: “A Kiều…”
Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ ngờ vực, cô thật sự không quen với người đàn ông này, nhưng sao anh ta làm như thể rất thân quen với cô thế?
“A Kiều, sao lại không đến đây?”
Người đàn ông khẽ cười, sau đó đi về phía Dư Kiều.
Khi anh ta đi đến gần, Dư Kiều mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, vẻ đẹp của anh ta khác hoàn toàn với Tiêu Định Bân.