Tiêu Bình Sinh liếc nhìn Dư Kiều, cô vẫn đang quấn chiếc khăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, hai phần đen trắng rõ ràng, từ đầu đến cuối, đôi mắt đó đều rất bình tĩnh, không có tỏ ra oán trách hay tủi thân gì, nhưng cô như thế này lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Đi theo tôi!”, sắc mặt Tiêu Bình Sinh hơi khó coi, Dư Kiều vô thức nhìn Tiêu Định Bân, nhưng lại thấy Tiêu Định Bân đang âm trầm nhìn hai người họ, khóe môi còn lộ ra vẻ cười nhạo.
Trái tim cô đau thắt, lại dùng sức rút tay mình lại.
Chắc chắn Tiêu Định Bân lại nghĩ là cô cố ý dụ dỗ Tiêu Bình Sinh rồi.
Có lẽ trong mắt anh, cô mãi mãi là một người nham hiểm, luôn thích quyến rũ đàn ông, là một người phụ nữ vô liêm sỉ.
“Để tôi dẫn A Kiều đi bôi thuốc”, Dư Tiêu Tiêu đứng lên, cười nói với Tiêu Bình Sinh: “Dù sao A Kiều cũng là con gái, sẽ xấu hổ”.
Tiêu Bình Sinh chỉ đành bước sang một bên.
“Đi thôi A Kiều, chị dẫn em đi bôi thuốc!”, Dư Tiêu Tiêu ngoài mặt mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Kiều.
Dư Kiều không giãy ra nữa, cô cúi thấp đầu, đi lên lầu với Dư Tiêu Tiêu, cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô đã bị tát một bạt tai.
Dư Kiều che mặt, nhẫn nhịn cơn đau không muốn để nước mắt rơi xuống.
“Đê tiện!”, Dư Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, đột nhiên xoay người chạy đến tủ đựng đồ ở một bên, lấy hộp kim chỉ ra rồi chọn cây kim dài nhất trong đó.
Dư Kiều vô thức lùi lại, trước đây ở nhà Dư, mỗi khi Dư Tiêu Tiêu không vui thì sẽ dùng kim đâm cô, dù Dư Kiều có thể nhẫn nhịn thế nào thì cũng là một cơ thể bằng xương bằng thịt, sao cô có thể không sợ hãi cơn đau này chứ?
“Ngậm chặt miệng lại cho tao, nếu mày dám lên tiếng để người khác nghe thấy, tao sẽ cho người đánh chết Tô Tẩm rồi ném cho chó ăn đấy”.
Dư Kiều dán chặt lưng vào cánh cửa đằng sau, nhắm mắt lại.
“Con đê tiện không biết xấu hổ, người như mày mà cũng muốn quyến rũ Định Bân, dụ dỗ Tiêu Bình Sinh sao?”, Dư Tiêu Tiêu vừa hung hăng chửi rủa, vừa mặc kệ mọi thứ, đâm loạn kim vào người Dư Kiều.
Cô đau đến cả người run lên, rất nhiều lần không nhịn được muốn lớn tiếng hét lên nhưng cô là người câm, khả năng cô hét lên thành tiếng rất là mong manh.
Đến tận năm phút sau, Dư Tiêu Tiêu mới mệt mỏi dừng lại.
Dư Kiều cuộn mình ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân mình, những nơi được quần áo che đậy đều dày đặc lỗ kim thấm máu, cô thật sự rất đau, thật sự rất đau…
Dư Tiêu Tiêu cúi người xuống vươn tay ra bóp lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng nhìn chằm chằm vào cô: “Rốt cuộc con tiện nhân mày đã làm gì, dựa vào đâu mà Định Bân đã ngủ với mày ba lần mà vẫn không chịu chạm vào tao, tại sao, tại sao!”
“Mày đừng nghĩ mày ngủ với anh ấy rồi thì sớm muộn gì cũng có cơ hội trèo lên giường anh ấy. Tao nói cho mày biết nhé Dư Kiều, tao sẽ không cho mày cơ hội cưỡi lên đầu tao đâu…”
Dư Tiêu Tiêu hung ác cười: “Cả đời này mày chỉ có thể kết hôn sinh con với những người đàn ông đáng khinh nhất, sau đó con trai con gái của mày cũng chỉ bị tao ngược đãi chà đạp. Đời này mày đừng nghĩ đến việc trở mình…”
Dư Tiêu Tiêu mắng một trận xong vẫn chưa hả giận bèn đá mạnh vào bụng dưới Dư Kiều: “Con mẹ mày là tiện nhân, mày cũng thế!”
Dư Kiều đau đớn ngã xuống đất, bụng dưới bị cô ta đá một cái đau nhói từng cơn.
Cô thật sự không chịu nổi nữa rên lên một tiếng, trên lưng là mồ hôi ướt đẫm.