Thậm chí cô còn không biết vì sao quần áo của mình nằm trong tay người đàn ông kia
Bị vu oan tội lỗi như thế, cô hoàn toàn không có cách nào để chứng minh trong sạch.
“Đừng mà, Định Bân, bố mẹ biết được, họ nhất định sẽ đánh chết Dư Kiều…”
Dư Tiêu Tiêu vội vàng cầu xin, Tiêu Định Bân lại chẳng hề dao động: “Tiêu Tiêu, em không cần phải cầu xin anh vì loại người này, không đáng”.
Anh nhớ tới dáng vẻ quần rách áo manh của Dư Kiều thì lại thấy ghê tởm, đặc biệt là khi cô ta còn ở giữa một đám đàn ông, chuyện này càng làm anh muốn nôn.
Làm sao mà anh có thể đồng tình thương hại chứ?
“Định Bân, em xin anh, Dư Kiều có sai thật, nhưng cũng không phải tội chết, em xin anh đừng đuổi con bé về, anh phạt nó thế nào cũng được: Nhốt, đánh, mắng... cái gì cũng có thể… em xin anh…”
Dư Tiêu Tiêu như sắp khóc, Tiêu Định Bân không kiềm được mà thở dài một tiếng, xoa xoa tóc mai của cô ta: “Tiêu Tiêu, em lương thiện quá…”
“Em vẫn luôn coi Dư Kiều là em gái của mình…”
Tiêu Định Bân cúi đầu trầm tư một lúc, gọi quản gia: “Dựa theo gia pháp của nhà họ Tiêu, làm ra cái loại chuyện như thế này thì người hầu phải bị xử phạt thế nào?”
Quản gia vội nói: “Cậu chủ, đều bị đuổi việc ngay lập tức, vĩnh viễn không được quay trở lại nhà họ Tiêu”.
“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Định Bân: “Em xin anh, đừng đuổi Dư Kiều đi, anh cứ phạt con bé đi…”
“Cậu chủ, trước đây nhà họ Tiêu chúng ta có hình phạt với người hầu phạm phải gia pháp kiểu này”.
"Nói!"
“Lúc trước kia, nếu người hầu nhà họ Tiêu phạm phải tội thông dâm thì đánh mỗi người ba mươi roi, nhốt lại bảy ngày, nếu sau bảy ngày mà không chết thì đày tới chỗ làm việc nặng…”
Quản gia nói, len lén trộm liếc Tiêu Định Bân một cái: “Nhưng sau này, cụ tổ nhà họ Tiêu chúng ta đã bỏ gia pháp này đi, nếu phạm phải thì cứ đuổi việc thôi”.
“Định Bân… em không muốn Dư Kiều đi”. Dư Tiêu Tiêu ôm cánh tay Tiêu Định Bân, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
“Vậy thì cứ xử theo gia pháp đi”
“Định Bân, ba mươi roi, làm sao Dư Kiều chịu nổi…”
“Tiêu Tiêu, nếu em lại cầu xin cho cô ta, anh sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức, người như vậy mà được giữ lại nhà họ Tiêu, anh phá lệ rồi!”
Dư Tiêu Tiêu thấy anh tức giận thì cúi thấp đầu không dám nói nữa.
“Cô Dư, cậu chủ nhà tôi đã nhượng bộ vì nể mặt cô, cô cũng đừng làm cậu chủ nhà tôi phải khó xử”.
Vành mắt Dư Tiêu Tiêu ửng đỏ, cô ta gật gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Cô Dư, cô đối với người hầu như thế đã đủ tốt rồi, là cô ta tự mình phạm sai lầm, tự làm tự chịu, cô cũng đừng phải phiền lòng”.
Quản gia rời đi, để hai người ở lại với nhau, sau đó lạnh giọng ra lệnh người hầu trói Dư Kiều và tài xế Triệu Cường trói lại.
Rồi ông ta thỉnh ra gia pháp chưa đụng đến đã nhiều năm của nhà họ Tiêu, một cây roi bằng da trâu mềm lóe lên tia sáng lạnh.
Trong lòng quản gia biết tính cậu chủ nhà mình, có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, tuy rằng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, nhưng sau khi trưởng thành, đời sống cá nhân vẫn luôn trong sạch
Gia phong nhà họ Tiêu cực nghiêm, làm ra chuyện gièm pha như thế này, có thể nói là đã đụng vào nghịch lân của cậu chủ, chắc chắn cậu chủ đã căm thù đến tận xương tủy.
Dư Kiều bị kéo ra ngoài với dáng vẻ quần áo mỏng manh.
Thím Lý không đành lòng, đi lấy áo khoác khoác lên người của Dư Kiều: “Cho dù có là tội phạm thì vẫn có quyền con người”.
Người hầu tên Hà Thúy kia bĩu môi: “Lúc có đàn ông ở đó sao lại không biết mất mặt xấu hổ? Thím Lý, bà cho cô ta mặc quần áo làm gì, loại phụ nữ đê tiện này chỉ ước gì có thể dụ dỗ chồng người ta đó”.
Thím Lý tức giận, trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Cô còn ở đó bỏ đá xuống giếng, bình thường Dư Kiều làm gì đắc tội cô à?”
Hà Thúy cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay đứng ở một bên: “Chỉ là không quen nhìn loại đê tiện này thôi”.
Triệu Cường cũng bị người ta kéo ra, thân trên trần trụi bị cột vào thân cây cách đó không xa.
Cơ thể rắn chắc cơ bắp đủ đầy, Hà Thúy nhìn mà cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Nghĩ thầm, chẳng trách con khốn Dư Kiều lén lút với anh ta, đàn ông như thế, tất nhiên uy mãnh vô cùng, so với cái tên hèn nhát ở nhà cô ả thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hà Thúy nghĩ thế, trong lòng vừa vui sướng vừa ghen ghét, vốn cô ta cho rằng thím Lý già rồi, tương lai, sự vụ phòng bếp đều sẽ vào tay mình.
Không ngờ Dư Kiều từ đâu nhảy ra, Tthím Lý lại thích con ả đó, Hà Thúy lập tức cảm thấy nguy cơ.
Hiện tại có cơ hội hoàn toàn dẫm chết con khốn này, Hà Thúy đương nhiên là cầu còn không được.
Ba mươi roi, sợ là con người sắt thép rắn rỏi như Triệu Cường còn chịu không nổi, cái loại như Dư Kiều toi mạng chắc rồi.
Triệu Cường bị người ta bịt miệng, còn chưa được mấy roi đã chết ngất, có người lấy nước lạnh tạt cho tỉnh, tiếp tục đánh tiếp hai mươi roi còn lại.
Trên người Triệu Cường da bong thịt tróc, nhìn qua thì thấy vô cùng ghê người.
Nhưng thực ra ai cũng biết loại ngoại thương nhìn đáng sợ nhưng thật ra lại không hề nguy hiểm đến tính mạng, hiển nhiên là người đánh còn có chút tình.
Triệu Cường chết ngất bị người ta kéo xuống thì đến phiên Dư Kiều.
Thím Lý thật sự không đành lòng đến xem, hai mắt đều đỏ hoe.
Đứng ở trên lầu, bà ấy nhìn đến Tiêu Định Bân trầm mặc đứng dưới mái hiên, vẫn không hề động đậy, trên mặt là một tầng lạnh lẽo.
Thím Lý cuối cùng không nhịn được nữa, vẫn đi đến, mở miệng: “Cậu chủ…”
Tiêu Định Bân nhàn nhạt lên tiếng.
“Cậu chủ, tôi cảm thấy Dư Kiều không phải là cái loại người này…”
“Mấy người không phải tận mắt thấy rồi sao?”. Trong lòng Tiêu Định Bân trào lên lửa giận.
Nhớ tới hình ảnh buồn nôn kia, nghĩ đến đám đàn ông mà cô dây dưa, anh càng cảm thấy phiền chán.
“Nhưng mấy ngày nay tôi ở cùng Dư Kiều, tôi nhìn ra được, con bé là một người tốt…”
“Thím Lý à, biết người biết mặt không biết lòng mà”.
“Nhưng cậu chủ, ba mươi roi kia thật sự quá nặng, đến Triệu Cường kia chịu không nổi còn chết ngất…”
Thím Lý còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy ở trong bóng đêm truyền đến một tiếng kêu rên thảm thiết.
Trong một cái chớp mắt, người phát ra tiếng rên thảm thiết kia đã bị bịt miệng, chung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động.
A Kiều là một người câm, người câm lúc bình thường sẽ không kêu to, nếu đau đến mức không chịu nổi thì mới có thể phát ra cái âm thanh thê lương đến như thế.
Tiêu Định Bân không khỏi nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Ngày đó lúc ở vườn hoa, cô xém chút nữa ngã, là anh đỡ eo cô.
Ngày đó ở ngoài trường học, là anh nắm tay cô lên xe.
Eo cô nhỏ như thế, gió thổi là có thể bẻ gãy, cổ tay cô cũng gầy nhỏ, thực sự đáng thương.
Ba mươi roi, sợ là cô thật sự sẽ mất mạng.
Nếu cô chết, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ rất buồn?
Tiêu Định Bân đang định mở miệng, quản gia đã vội vàng đi đến: “Cậu chủ, A Kiều đã đau đến chết ngất, sau đó bị tạt nước tỉnh, miệng luôn ồn ào đòi gặp cậu…”
Tiêu Định Bân còn chưa nghe xong đã xoay người đi trước.
Quản gia ngẩn ra một chút, vội vàng theo sau.
Dư Kiều đã đau đến mức không còn tỉnh táo, roi da trâu mềm kia có gai ngược, một roi đánh xuống sẽ khiến cho cơ thể máu chảy đầm đìa.
Roi đầu tiên đánh xuống, cô cảm thấy bản thân gần như đã hồn phi phách tán.
Roi thứ hai, roi thứ ba…
Co thật sự không chịu đựng nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi nữa, cả người cô đã hỏng mất, không muốn thừa nhận loại dày vò đầy khốn khổ này nữa.
“Cô muốn gặp tôi?”
Tiêu Định Bân ngừng bước, nhìn người đang bị trói trên cây, trên vai, lưng đã là máu thịt lẫn lộn với nhau.
Ngón tay rủ hai bên người hơi nắm chặt, trong không khí đầy mùi máu tươi khiến cho Tiêu Định Bân khó chịu.
“Khê… thôn Khê La …”, Dư Kiều gian nan nâng mắt lên, trong tầm mắt mông lung, chiếu ra hình bóng người đàn ông tuấn mỹ mang khuôn mặt lạnh nhạt.
Dư Kiều muốn bắt lấy “cọng rơm cứu mạng” này, muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng này thật chặt.
Cô không muốn chết.
Nếu cô chết rồi, người mẹ đang bị điên của cô phải làm sao đây?
Cô còn chưa có nói Tiêu Định Bân rằng cô đã cứu anh vào năm đó…
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn về phía cô: “Thôn Khê La làm sao?”
Vết thương trên sống lưng nóng bỏng đau rát, Dư Kiều cố nén cơn đau, gian nan mà mở miệng: “Bảy… bảy năm… trước… sông… bên bờ sông... tôi... cứu... anh...”