Nếu cô chủ thật sự muốn lấy đứa bé trong bụng A Kiều thì ngày đứa trẻ ra đời chắc chắn sẽ là ngày tới số của A Kiều.
Nhưng cô ấy không muốn A Kiều chết, con người cần phải có lương tâm, Dư Kiều là người tốt thì không nên có kết cục như vậy.
“Định Bân, còn một tháng nữa là em sinh rồi, em muốn lên chùa Phổ Tề thắp hương cầu phúc cho con mình”.
“Giờ người em nặng nề thế này, lên đó thắp hương sẽ mệt đấy”.
“Không sao, chỉ cần có thể giúp con mình khoẻ mạnh bình an ra đời, em chịu vất vả chút cũng được”.
Điện chính của chùa Phổ Tề có bậc thềm rất cao, mà còn phải leo bộ.
“Anh đi cùng em”.
“Em đến đó thắp hương nên dẫn Dư Kiều đi cùng là được, mấy hôm trước A Kiều bảo với em cũng muốn đi thắp hương”.
Tiêu Định Bân trầm mặc.
Từ sau hôm ở phòng sách đó, bệnh cũ của anh tái phát rồi anh ngất xỉu, nên gần như sau đó anh không ở riêng với Dư Kiều nữa.
Ý định bắt Dư Kiều bỏ thai của anh cũng biến mất sau câu nói của Dư Tiêu Tiêu: Cô ta muốn ủng bộ trẻ mồ côi để tính phúc cho con của họ.
Đúng vậy, con của anh cũng sắp ra đời rồi, nhưng anh lại muốn giết con của Dư Kiều. Tuy anh không mê tín nhưng những lời nói của Dư Tiêu Tiêu cũng khiến anh từ bỏ ý định này.
“Định Bân, có được không anh?”, Dư Tiêu Tiêu kéo nhẹ vạt áo của Tiêu Định Bân.
Thai đôi thường sẽ sinh sớm, bác sĩ Lý bảo Dư Kiều chỉ còn vài ngày nữa là sinh nên cô ta không thể chậm trễ thêm nữa.
Tiêu Định Bân gật đầu: “Dẫn thêm mấy người nữa đi, nhớ chú ý an toàn rồi về sớm”.
“Anh yên tâm”, Dư Tiêu Tiêu cúi xuống hôn lên trán anh: “Chờ em về nhé”.
Dư Tiêu Tiêu và Dư Kiều cùng dì Lâm với nhóm Tiểu Bình cùng lên xe rời đi, Tiêu Định Bân gọi Giang Nguyên tới: “Tôi thấy hơi lo, anh cũng dẫn người đến chùa Phổ Tề đi”.
Giang Nguyên nhận lệnh rồi đi ngay.
Tiêu Định Bân rời khỏi nhà chính rồi gọi người làm đỡ mình ra nhà hoa.
Anh đứng thật lâu trước căn phòng trồng hoa lan, cảnh tượng hôm đó Dư Kiều bổ nhào tới rồi đẩy anh ra, còn mình thì bị thương chợt hiện lên trong tâm trí anh.
Ký ức của anh trước kia hìn như đều là những cảnh tượng không mấy vui vẻ.
Giờ nghĩ lại, anh lại thấy bực bội một cách khó hiểu.
Tiêu Tiêu sắp sinh rồi, ngày dự sinh của Dư Kiều thì còn hơn hai tháng nữa.
Sau đó, chờ em bé đầy tháng, hôn lễ của anh và Tiêu Tiêu chắc cũng đã chuẩn bị xong.
Còn A Kiều sẽ lấy Triệu Cường.
Tiêu Định Bân ngoảnh lại, người làm vội tiến lên đỡ anh, anh rời khỏi nhà hoa thì nghe thấy người làm nói: “Sao tự dưng lại nổi gió nhỉ?”
Nổi gió ư?
Tiêu Định Bân chầm chậm giơ tay ra, ánh nắng xuyên qua khẽ tay anh rồi chiếu xuống dưới.
Anh không biết tại sao những ngày qua mình lại không thấy vui.
Không, anh cũng giây phút vui vẻ ngắn ngủi. Chính vào hôm anh sợ lên bụng Tiêu Tiêu và cảm nhận được những cử động của em bé, nghe thấy tiếng tim đập của nó, anh đã cảm nhận được niềm vui khi sắp có một sinh mạng chào đời…
Đến bây giờ, anh vẫn nhớ rõ lúc đó mình đã vui đến nhường nào.
Thậm chí, khi áp mặt lên bụng Tiêu Tiêu, anh còn cảm nhận rõ tình cảm mà mình dành cho người vợ tương lai này không chỉ là sự cảm kích và báo đáp. Ít nhất trong giây phút đó, anh cảm thấy mình cũng thích Tiêu Tiêu.