Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây phút này đây, hai người cận kề bên nhau, trong một không gian chật hẹp, mùi hương thanh mát trên người cô không khỏi thoảng qua mũi Tiêu Định Bân.

Dư Kiều lắc đầu, sau đó chợt nghĩ ra gì đó rồi lấy một sợi dây đỏ trong túi áo ra.

Sợi dây này treo một cái túi nho nhỏ.

“Em tự làm đấy à? Bên trong chứa hương liệu gì hả?”, Tiêu Định Bân tò mò cầm lấy chiếc túi, sau đó đưa lên mũi ngửi.

Đúng là mùi này rồi, kể cả mùi hương vào buổi tối anh gần gũi với Tiêu Tiêu cũng là mùi này.

Như vậy là đủ hiểu rồi.

Tiêu Tiêu và Dư Kiều lớn lên từ nhỏ với nhau, chắc Dư Kiều đã làm một chiếc túi tương tự rồi tặng cho chị mình, đây là một chuyện hết sức bình thường.

“Băng phiến, long tiên hương, bạc hà…”, Dư Kiều chật vật nặn ra từng chữ.

Chờ đến khi nói xong thì cô bắt đầu có vẻ ngượng ngùng.

Vì cô nghĩ chắc Tiêu Định Bân ghét kiểu ăn nói lắp bắp này của mình lắm.

Nhưng anh không hề có vẻ mặt như vậy, chờ cô nói xong, thậm chí anh còn nói: “Mùi thơm này thanh mát, ngửi vào mùa hè rất dễ chịu, em cũng làm cho anh một cái nhé!”

Dư Kiều sững người rồi ngẩn ra nhìn anh như thể không dám tin anh sẽ nói như vậy.

“Em không thích à?”

Câu hỏi của anh rất dịu dàng, Dư Kiều chỉ thấy tim mình như xuất hiện những quả bong bóng xà phòng với đủ kích cỡ.

Mọi cảm xúc lẫn lộn như niềm vui, sự chua xót, buồn xã cùng mãn nguyện đều đan xen với nhau.

Cô không kìm được mà rưng rưng, sau đó không khống chế được mà rơi lệ.

Làm gì có chuyện cô không thích, chỉ cần có thể thì dù có là sao trên trời thì cô cũng hái xuống cho anh.

“Sao em lại khóc?”

Tiêu Định Bân thấy hơi ngạc nhiên, sau đó giơ tay lau nước mắt cho Dư Kiều một cách rất đỗi tự nhiên.

Dư Kiều cố nén nước mắt rồi gật đầu thật mạnh nói: “Vâng, em sẽ làm… làm cho anh một cái…”

Cô lắp bắp nói xong thì Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Vậy anh chờ nha”.

Dư Kiều lại ừm một câu, niềm vui nho nhỏ trong lòng cô trào dâng, tuy hốc mắt vẫn đỏ nhưng khoé miệng cô không che nổi nụ cười.

Chiếc xe quay về biệt thự, tài xế dừng lại.

Người làm của nhà họ Tiêu lập tức tiến lên mở cửa xe, khi thấy Dư Kiều ở trên xe thì họ đều sững người, nhưng không dám nói gì.

Trên đường về, Dư Kiều đã đeo khăn che mặt lên, cô bảo với Tiêu Định Bân rằng da mặt mình vẫn chưa tiếp xúc với gió được, không thì sẽ dễ bị nổi nốt, vì thế cần phải dùng khăn che lại.

Dư Tiêu Tiêu vui vẻ ra đón: “Định Bân, anh về đúng lúc quá, buổi tối bọn mình ra ngoài…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Dư Kiều bước từ trên xe xuống.

Nụ cười trên mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ: “A Kiều, sao em lại ở trên xe của Định Bân?”

Dư Kiều còn chưa nói gì thì đã nói: “Trên đường về, anh đi qua trường A Kiều nên tiện đưa em ấy về một đoạn”.

Dư Tiêu Tiêu nửa tin nửa ngờ nói: “Sao anh lại đi qua trường A Kiều thế?”

“Tình cờ có chút việc ở đó”.

Dư Tiêu Tiêu còn muốn hỏi tiếp, nhưng khi thấy Tiêu Định Bân đã nhíu mày lại thì đành đè nén mối nghi ngờ lại.

Cô ta liếc nhìn sang Dư Kiều, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt đã không thể che giấu.

Dư Kiều lẳng lặng quay về nhà kho, sau đó đóng cửa rồi quỳ trước giường, lôi cái va li ra.

Nhật ký và danh thiếp vẫn ở nguyên chỗ cũ, bấy giờ cô mới thở phào một hơi.

Xem ra đúng là cô thần hồn nát thần tính.

Tiêu Định Bân tắm xong đi ra, Dư Tiêu Tiêu đã cầm sẵn khăn rồi lau tóc cho anh: “Định Bân, em sấy tóc cho anh nhé!”

Gió nóng thổi qua tai, cùng với mùi hương mê người của phụ nữ, Dư Tiêu Tiêu đứng sát vào người Tiêu Định Bân, sau đó còn liên tục làm như vô ý cọ vào cánh tay anh.

Nhưng Tiêu Định Bân lại cau mày nói: “Tiêu Tiêu, giờ em không dùng cái túi mà A Kiều tặng nữa à?”

Dư Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Túi nào ạ?”

Tiêu Định Bân ngước lên nhìn cô ta: “Không, không có gì đâu”.

Dư Tiêu Tiêu mím môi, đoán già đoán non không biết hôm nay con khốn kia đã làm gì trên xe của Tiêu Định Bân.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó, cô ta có việc quan trọng hơn cần làm.

Dư Tiêu Tiêu bỏ máy sấy tóc xuống, sau đó nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tiêu Định Bân: “Định Bân…”

Cô ta cúi xuống định hôn anh, nhưng Tiêu Định Bân lại ngoảnh sang một bên né tránh: “Tiêu Tiêu, hôm nay anh hơi mệt”.

Nói xong, anh định đứng dậy nhưng Dư Tiêu Tiêu đã kéo lấy chiếc áo choàng tắm trên người anh.

Cô ta dùng sức hơi mạnh nên đã kéo cổ áo tuột ra, sau đó nốt ruồi son trên vai của Tiêu Định Bân đã xuất hiện trong tầm mắt Dư Tiêu Tiêu.

Quả nhiên giống hệt trong nhật ký của Dư Kiều.

Trái tim của Dư Tiêu Tiêu đập liên hồi, cô ta giơ tay chạm vào nốt ruồi đó rồi nói: “Ớ, Định Bân, anh có một nốt ruồi son ở đây này…”

“Có lâu rồi”, Tiêu Định Bân thờ ơ đáp lại một câu rồi kéo áo lên.

Dư Tiêu Tiêu nghiêng mặt nhìn anh rồi hỏi dò: “Định Bân, anh đã đến thôn Khê La bao giờ chưa?”

Tiêu Định Bân bất ngờ nhìn Dư Tiêu Tiêu, đôi mắt anh thẫm lại: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Dư Tiêu Tiêu có vẻ căng thẳng: “Hôm đó, ông kể với em là bảy năm trước, anh từng gặp tai nạn suýt nữa đã mất mạng…”

“Đúng!”

“Bảy năm trước, em và mẹ từng đến thôn Khê La thăm người thân, sau đó còn ở lại đấy vài hôm…”

“Em nói gì?”

Tiêu Định Bân túm lấy tay Dư Tiêu Tiêu.

Anh vẫn nhớ đếm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, anh đã liếc nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô gái ấy.

Rất lâu sau đó, anh cứ ngỡ là ảo giác của mình, chứ không hề có cô gái nào xuất hiện cả.

Nếu không có chiếc cúc áo màu hồng nhạt mà anh nắm chặt trong tay nhắc nhở anh đúng là đã có một cô gái xuất hiện vào đêm đó và cứu anh, có lẽ anh cũng tin là mình chỉ nằm mơ thôi.

Bảy năm qua, anh đã cho người đi tìm rất nhiều lần, thậm chí còn đích thân đến trường học ở đó làm từ thiện.

Nhưng không hề nghe nói có cô gái này cứu người ở bờ sông cả.

Dư Tiêu Tiêu đã cứu mạng anh, anh thuận theo ý ông nội đính hôn với cô ta, cũng quyết định sẽ lấy cô ta làm vợ.

Còn chuyện cũ năm xưa, anh đã định chôn sâu trong đáy lòng rồi.

Nhưng bây giờ…

“Định Bân… Bảy năm trước, em ra bờ sông hóng gió thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại, có người khiêng một thứ gì đó quẳng xuống sông. Em tò mò nên chờ xe đi rồi mới mò tới đó xem thì mới phát hiện thứ họ ném xuống sông là một người…”

Cô ta thuật lại như trong nhật ký của Dư Kiều.

Những chi tiết này là những chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Mấy trang nhật ký mà Dư Kiều viết, Dư Tiêu Tiêu đã đọc thuộc lòng rồi.

“Trên người người kia có vết thương, lại còn hôn mê bất tỉnh, mất máu mất nước nên mồm miệng khô khốc. May mà trong ba lô của em có nước nên em đã cho anh ấy uống một ít. Nhưng thấy vẫn không ổn nên em quyết định báo cảnh sát, sau đó cởi áo khoác ra đắp cho anh ấy rồi mới chạy đến bốt điện thoại báo cảnh sát…”

Dư Tiêu Tiêu lén véo mình một cái, cơn đau khiến vành mắt cô ta đỏ lên.

“Nhưng khi em quay lại thì thấy có rất nhiều xe ở đó, còn người kia đã được khiêng lên xe rồi…”

“Tiêu Tiêu…”

Tiêu Định Bân chợt kéo cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, anh có nằm mơ cũng không ngờ người đêm đó chính là em…”

“Em cũng không ngờ mình sẽ lấy người mà mình đã cứu mạng…”

Dư Tiêu Tiêu nghẹn ngào bật khóc: “Đúng là anh ư? Anh đúng là người hôm đó sao? Không phải em đang nằm mơ chứ Định Bân…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK