Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dự An nắm lấy ngón tay Dư Kiều, chậm rãi đến gần, sau đó vùi vào trong ngực cô.

Các giáo viên, hiệu trưởng và nhân viên y tế xung quanh đều ngây người.

Tiêu Dự An lại càng vùi sâu vào ngực Dư Kiều, hơi tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô.

Là mùi hương này, mùi thuốc lành lạnh, hình như đã từng được ngửi rất nhiều lần trong mơ, là mùi hương đã đi tìm rất nhiều lần trong thực tại.

Sau khi thất thần trong giây lát, Dư Kiều hoàn hồn nhưng lại không đẩy đứa bé trong lòng ra.

Thậm chí cô còn không hiểu được cảm xúc chua xót khó tả đã lan dần trong ngực mình.

Cô giơ tay lên xoa đầu Tiêu Dự An: “Dự An, đã đỡ hơn chưa?”

Đứa bé trong lòng khẽ gật đầu.

Dư Kiều mỉm cười: “Cô bảo Bé Con xin lỗi con được không?”

Tiêu Dự An lắc đầu.

Cậu bé không cần lời xin lỗi, chỉ cần được ôm thế này là được rồi.

“Đây là mẹ tớ…”

Bé Con nãy giờ vẫn im lặng không nói cuối cùng không thể kiềm chế được mà bật khóc sau khi Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều cứ không chịu buông: “Cậu buông mẹ tớ ra, đây là mẹ tớ, không phải mẹ cậu… là của tớ, hu hu hu…”

Bé Con chạy lại muốn gỡ tay Tiêu Dự An ra, Dư Kiều vội ngăn con gái lại: “Bé Con nghe lời, Dự An bị dọa sợ, mẹ chỉ ôm bạn ấy một lúc thôi…”

Bé Con trề môi, nghẹn ngào nhìn Dư Kiều, mặt đầy vẻ uất ức.

Dư Kiều bất lực, chỉ đành vươn tay ôm Bé Con vào lòng.

Hai đứa trẻ bằng tuổi chen chúc trong lòng Dư Kiều, một đứa uất ức nghẹn ngào không dứt, một đứa lại ngoan ngoãn bất động.

Dư Kiều cảm thấy mềm lòng, xoa khuôn mặt nhỏ bé, lại xoa đầu cậu bé, tràn đầy tình mẫu tử.

“Cậu chủ nhỏ nhà chúng ta làm sao thế…”

Bỗng có người vội vàng chạy vào: “Cô giáo, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi không sao chứ…”

Người đến là trợ lý riêng của Tiêu Định Bân, Tống Kiều. Lúc trường gọi cho Tiêu Định Bân, anh đang có cuộc họp quan trọng không thể rời đi được, mà Giang Nguyên cũng đang đi công tác, thế nên phải bảo Tống Kiều phải đến trường trước, sau khi kết thúc cuộc họp anh lập tức đến trường.

“Anh là?”, cô giáo không nhận ra Tống Kiều.

Tống Kiều vội nói: “Tôi họ Tống, đây là danh thiếp của tôi, sếp Tiêu đang có cuộc họp nên không thể đi được, tôi là trợ lý của anh ấy, cậu chủ nhỏ nhà tôi sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

“Chuyện là thế này…”, cô giáo vội giản lược lại câu chuyện.

Tống Kiều nghe xong, sắc mặt trắng bệch.

Cả nhà họ Tiêu ai mà không biết cậu chủ nhỏ là mạng sống của Tiêu Định Bân, là đứa bé anh tự tay chăm bẵm, chưa từng rời khỏi cậu bé một ngày.

Vì từ nhỏ tính cách của cậu chủ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác nên Tiêu Định Bân càng thêm lo lắng.

Dù không bị ngất thì sếp Tiêu cũng có thể nuốt sống người gây chuyện chứ đừng nói là bị côn trùng dọa sợ đến ngất.

Tống Kiều biến sắc, bầu không khí trong phòng y tế cũng thay đổi.

“Anh Tống, vị này là cô Tô, mẹ của bạn nhỏ Tô Nhất Niệm!”, cô Lý lau mồ hôi trên tán, thận trọng nói.

Đùa à, con trai của anh Tiêu, cháu trai đích tôn của nhà họ Tiêu mà xảy ra chuyện gì thì họ xong đời.

Dư Kiều vốn dĩ cảm thấy áy náy, vội buông hai đứa trẻ ra, muốn đứng dậy xin lỗi.

Nhưng hai tay Tiêu Dự An lại ôm chặt lấy eo cô, có thể nào cũng không chịu buông.

Lúc này Tống Kiều mới nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang ở trong lòng một người phụ nữ trẻ tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK