Sắc mặt Dư Kiều trắng bệch, ngẩng đầu nhìn phía anh theo bản năng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng từ từ chảy xuống hai dòng nước mắt.
“A Kiều, tôi nói, về sau không cho phép xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Tiêu Định Bân khom người, gương mặt anh tuấn bức người chậm rãi lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh phả vào mũi cô, Dư Kiều từ từ nhắm mắt lại, tránh mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sự tức giận che lấp nơi đáy mắt anh dường như phai đi một chút, mà giây tiếp theo, anh lại đưa tay ra ôm lấy cô dưới đất, đặt lên giường.
Dư Kiều toàn thân đều đang run, giống như một con mèo được người ta nhặt về từ đầu đường giữa đêm mưa gió.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tiêu Định Bân đặt cô xuống, lúc này mới buông lỏng tay, anh lấy lọ thuốc cao từ trong túi ra đưa cho cô: “Mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, cũng quả thật không cần phải trả giá bằng việc huỷ dung nhan, lọ thuốc thoa này một ngày bôi ba lần, một tháng sau vết sẹo sẽ biến mất hơn nửa”.
Dư Kiều bỗng nhiên thoát ra một tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, cô càng cúi đầu thấp hơn, nước mắt liên tục lăn dài, nhưng lại khóc không thành tiếng.
“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói, về sau chỉ cần cô nghe lời, không có ý định kia, tôi sẽ nể mặt Tiêu Tiêu mà đối xử tử tế với cô, đợi cô tốt nghiệp xong, tôi sẽ tìm cho cô một người đàn ông chất phác thành thật để cô dựa dẫm cả đời”.
Lần này Dư Kiều lại không ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không cần kết hôn và cũng không muốn kết hôn với ai.
Kiếp này, cô đã không thể kết hôn với người đàn ông mà mình yêu, vậy cô thà tiếp tục sống một mình thế này.
Tiêu Định Bân thấy cô không nói gì, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, trông thấy bộ dạng đáng thương của cô thì bao nhiêu lời trách mắng đến miệng cũng không thể thốt ra.
“Cô nghỉ ngơi đi”.
Anh nhìn cô một cái, quay người ra ngoài, nhưng khi đi được hai bước thì anh chợt dừng lại.
Dư Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm lệ, cô thấy anh đi đến nhặt chiếc túi rơi dưới đất.
“Thứ đồ bẩn thỉu này kêu người đem bỏ đi, cô làm lại hai cái mới đưa cho Tiêu Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đột nhiên nói: “Ngày mai, cô không cần tới nhà bếp, nghỉ ngơi một hôm đi!”
Anh thích chiếc túi thơm này nhưng lại không thích cô tặng món mình thích cho người đàn ông khác.
Là ai cũng không được.
…
Ngón tay thon dài của Hoắc Kình gõ đều đều lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn cấp dưới trước mặt: “Ý anh là, bà Dư ngày xưa hiện tại mất tích, rồi lại có một con gà móng đỏ không biết từ đâu tới đang ngồi ở vị trí bà Dư?”
“Đúng thưa cậu”.
“Vậy còn cô cả nhà họ Dư - Dư Tiêu Tiêu?”. Con ngươi Hoắc Kình tối lại: “Thật thú vị, cô cả nhà họ Dư giả mạo là vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Tiêu, còn cô Dư chân chính lại biến thành người câm”.