Dư Kiều biết bà ta vừa tham vừa ác nên định vòi tiền cô, nhưng chỉ cần Tô Tẩm được sống thoải mái một chút thì cô không để ý đến chuyện người khác chiếm mất những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình.
Cô mở ví tiền trong túi xách ra rồi đưa tiền mặt cho dì Lâm.
Bà ta giằng lấy luôn, sau đó mới cười nói: “Cô hai, cô cứ yên tâm, cách vài ba bữa tôi lại mang đồ ngon đến cho mẹ cô”.
Dư Kiều gật đầu, cô không gọi Tô Tẩm dậy, dì Lâm cầm tiền rồi nên cũng không giục cô. Khi cô đi, Triệu Như đã lên tầng nghỉ ngơi, còn cô lạI tình cờ gặp Dư Văn Xương say bí tỉ về nhà.
Bây giờ, tiền đồ của ông ta vô cùng rộng mở, dẫu sao cũng víu vào được nhà họ Tiêu nên nào có ai dám không nể mặt ông ta.
Mấy ngày qua, ông ta ăn chơi đàn đúm bên ngoài, còn bây giờ thì mới vừa từ chỗ nhân tình về nên tâm trạng rất tốt, song bỗng lại nhìn thấy Dư Kiều.
Ông ta dừng bước rồi xua tay đuổi người làm đi.
Dư Kiều mặc kệ ông ta rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Dư Văn Xương gọi cô lại: “Mày đứng lại, còn có quy củ gì không hả?”
Dư Kiều dừng bước rồi ngước nhìn ông ta.
Dư Văn Xương như nhìn thấy Tô Tẩm, mà cứ nghĩ tới Tô Tẩm là ông ta lại nhớ tới bố mẹ vợ đã qua đời của mình, vì thế tâm trạng vui vẻ lập tức biến mất, thay vào đó là bực bội.
“Thấy bố mình mà không mở mồm ra chào một tiếng, thói ngoan hiền của mày đi đâu hết rồi hả?”
Dư Kiều cười khẩy một tiếng rồi chỉ vào miệng mình, cô bị câm thì sao mà chào hỏi được.
Dư Văn Xương nhìn bộ dạng của Dư Kiều thì càng thấy chán ghét hơn.
Hồi nhỏ, Dư Kiều cũng xinh xắn đáng yên và rất thân với ông ta, nhưng sau vài năm về quê với mẹ thì lại thành ra bộ dạng như bây giờ, không thể so với một Dư Tiêu Tiêu dẻo miệng được.
“Quỳ xuống cho tao, khi nào biết sai rồi thì mới được đứng dậy”, Dư Văn Xương ợ một cái rồi chỉ xuống dưới mái hiên, bày ra vẻ nghiêm khắc của người lớn.
Dư Kiều khinh thường nhìn ông ta rồi quay người đi ra ngoài.
“Đồ bất hiếu này!”, Dư Văn Xương giơ tay định tát Dư Kiều.
Nhưng cô chợt nhìn chằm chằm ra sau lưng ông ta rồi lắp bắp gọi: “Ông… ngoại”.
Dư Văn Xương lập tức đứng hình, bàn tay đang giơ lên cao bỗng dừng lại, toàn thân ông ta cứng đờ quay lại rồi nhìn ra sau.
Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người, đến hồn ma cũng chẳng thấy đâu.
Dư Văn Xương thở phào một hơi, song lưng vẫn vã mồ hôi lạnh.
Dư Kiều từng bước rời đi, còn Dư Văn Xương uể oải dựa lưng vào tường, chẳng còn sức mà gọi Dư Kiều nữa.
Dư Kiều rời khỏi nhà họ Dư, nhưng lồng ngực cô như bốc cháy lửa nóng, khiến nỗi tủi thân trong cô bùng cháy.
Ngày xưa, Tô Tẩm từng khóc rồi nói với cô là ông bà ngoại xảy ra chuyện không phải ngoài ý muôn, nhưng hai mẹ con cô bị tống về quê nên không lấy được chứng cứ.
Song có một điều nghi ngờ đã cắm rễ trong đầu bà và bà không bao giờ quên.