Đó là vị trí quan trọng lo một ngày ba bữa cho cậu chủ, nếu phục vụ cậu chủ hài lòng thì khéo lại thành thím Lý thứ hai.
Một cô nhóc bị câm, đã thế mặt còn có sẹo nhưng chỉ mất vài hôm đã xử đẹp Hà Thuý làm việc ở nhà họ Tiêu cả vài năm.
Rõ ràng cậu chủ rất ghét Dư Kiều, nhưng lại cho cô lo việc nhà bếp. Chẳng qua do mặt cô có vết sẹo, không mọi người đã nghĩ cô leo lên được giường của cậu chủ rồi.
A Kiều nghe sắp xếp của Tiêu Định Bân xong tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại bình tĩnh đón nhận, chắc cũng vì bà cụ nhà họ Tiêu ở đây nên mới anh cho cô lo việc nhà bếp tạm thời thôi.
Tiêu Định Bân thấy cô không có vẻ vui mà chỉ bình tĩnh đón nhận, không biết tại sao anh lại thấy bực.
“Thu dọn chỗ này đi, tối nấu lại món canh cá”.
Tiêu Định Bân quẳng lại một câu rồi quay người lên tầng.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc Dư Kiều một cái rồi cũng đi lên theo.
Tiêu Bình Sinh đứng dậy khỏi sofa, khi đi qua người Dư Kiều, anh ấy chợt giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Nhóc con giỏi lắm!”
Dư Kiều voo thức né đi, Tiêu Bình Sinh càng cười tươi hơn: “Tối mai đừng quên đấy, mười giờ, tôi chờ cô”.
Tiêu Định Bân đi tơi khúc quẹo cầu thang thì vừa hay thấy Tiêu Bình Sinh cúi xuống nói gì đó với Dư Kiều, hành động của cả cả hai trông rất thân thiết.
Anh hơi cau mày, trong lòng thấy hơi không vui.
Dư Tiêu Tiêu cười nói: “Hình như chú họ thích A Kiều rồi, không ngờ A Kiều được đàn ông thích vậy đấy…”
Không chờ Tiêu Định Bân lên tiếng, cô ta lại lắc đầu thờ dài: “Nếu A Kiều không bị câm và có xuất thân tốt một chút thì khéo cũng vớ được một mối ngon rồi”.
“Chú ấy là con nuôi duy nhất của bà anh, cô ta mà xứng à?”, Tiêu Định Bân cười khẩy một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Tiêu Bình Sinh có dáng người dỏng cao, gương mặt tuấn tú, A Kiều trông lại nhỏ nhắn, cô đứng cạnh anh ấy trông rất xứng đôi.
Tiêu Định Bân càng thêm bực hơn, nhớ tới câu nói Dư Kiều hay được đàn ông thích của Dư Tiêu Tiêu, anh không khỏi bực thêm, đúng là cô rất giỏi. Tối đó, không phải anh cũng uống say rồi suýt không kìm lòng được với cô đấy sao?
Mấy ngày tiếp theo, Dư Kiều bận tối mắt trong bếp, đến thở cũng không ra hơi.
Không biết Tiêu Định Bân bị chập dây thần kinh nào mà nghĩ ra đủ mọi cách để hành cô như vậy.
Rõ ràng cơm nước đã xong xuôi, cũng toàn món hợp khẩu vị của anh, nhưng anh lại cố tình bới lông tìm vết, hết chê mặn lại chê nhạt rồi bắt cô nấu lại.
Hơn thế nữa, bát đũa sau khi ăn xong cũng bắt cô phải rửa một mình, không ai được giúp.
Tiêu Phượng Nghi thấy chướng mắt nên nói: “Định Bân, sao giờ cháu kén chọn thế?”
“Cháu mất tiền thuê cô ta, đây đều là việc cô ta nên làm”.
Tiêu Phượng Nghi lườm anh: “Bà thấy ngon lắm rồi ấy chứ, còn ngon hơn cả thím Lý nấu, sao cháu càng lớn càng kén ăn thế!”
“Cháu không được khoẻ nên yêu cầu cũng khắt khe hơn”, Tiêu Định Bân hờ hững nói, Tiêu Phượng Nghi không khỏi bật cười rồi đánh yêu anh: “Sao vẫn nghịch ngợm như hồi còn nhỏ thế hả?”