Tiêu Dự An nhỏ bé ngồi trên bàn sách trong phòng mình, tiếng khóc lóc ồn ào truyền lên nhưng cậu bé chỉ hơi nhíu mày, sau đó đeo tai nghe lên nói: “Ồn quá!”
Hình như cậu bé không biết thế nào là tình cảm, không, là cậu bé không có tình cảm với mẹ mình.
Cậu bé cũng không biết tại sao, mẹ rất trẻ, rất đẹp cũng rất yêu cậu bé, nhưng cậu không thể yêu thương lại mẹ được.
Thậm chí cậu bé còn thấy người bố luôn nghiêm nghị còn quan trọng với mình hơn.
“Tiêu Định Bân… em không thể sống thế này được nữa, rồi sẽ có ngày em điên mất thôi…”
Dư Tiêu Tiêu nhìn người chồng bỏ đi thẳng thừng, sau đó hết khóc lại cười.
Đây mà là nhà ư? Cô ta thật sự là bà chủ nhà họ Tiêu sao?
Chồng không ra chồng, con không ra con, ai cũng lạnh lùng băng giá.
Bốn năm, đã bốn năm rồi.
Đêm nào, cô ta cũng nằm một mình trên giường, sau đó trừng mắt chờ trời sáng.
Rốt cuộc cô ta đã có được thứ gì?
Cuộc hôn nhân này đã cho cô ta được những gì?
Đúng thế, nhà họ Dư đã lên một tầm cao mới, Dư Văn Xương đã phát đạt trong lĩnh vực kinh doanh, ai ở đây cũng phải nể mặt ông ta.
Còn Triệu Như thì có chỗ đứng vững vàng trong các phu nhân, ai gặp cũng phải lễ phép chào hỏi.
Đến Khương Phu nhân từng chế giếu bà ta mấy năm trước, giờ gặp lại cũng phải né.
Nhưng cô ta thì sao?
Tiêu Định Bân vẫn chẳng thèm động tới cô ta.
Con trai thì chẳng thèm gọi mẹ.
Cô ta chỉ được cái danh mà thôi.
Ngoài những thứ đó ra thì cô ta còn có gì nữa?
Cô ta hi sinh một cái chân để đổi lấy cuộc hôn nhân này.
Nhưng ngày nào cũng ru rú trong nhà, không dám ló mặt đi đâu.
Tiêu Định Bân đứng lại rồi nói: “Tiêu Tiêu, thế giờ em muốn sao?”
Trong lòng cô ta gào thét hai chữ ly hôn, chỉ cần ly hôn là cô ta có thể đi tìm Kiều Cảnh Minh hay bất kỳ người đàn ông anh tuấn, cao lớn khác bên ngoài để lấp đầy nỗi cô đơn, trống vắng của cô ta.
Nhưng Dư Văn Xương và Triệu Như sẽ không bao giờ đồng y, mà thật ra… bản thân cô ta cũng không muốn như vậy.
Nhưng ngoài cái danh vợ của Tiêu Định Bân ra thì cô ta còn gì nữa đâu?
“Anh bảo người đưa em đến biệt thự ở vài hôm nhé?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân vẫn xa cách như vậy, Dư Tiêu Tiêu phải công nhận một điều, ngoài việc không chịu chung chăn gối với cô ta ra thì Tiêu Định Bân là một người chồng tiêu chuẩn.
Ngày nào anh cũng về nhà với con, không bao giờ qua đêm bên ngoài, trong bốn năm qua cũng chưa từng có tin đồn cặp kè nào.
Nhưng cô ta vẫn không kìm được tính đa nghi rồi quát tháo.
“Anh bảo em đến đó làm gì? Để con đàn bà khác bước chân vào đây à?”