Cô ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp Dư Kiều.
Dư Kiều của khi đó, một công chúa nhỏ đáng yêu xinh đẹp biết bao, tất cả mọi người đều nâng niu cô, khen ngợi cô, Dư Văn Xương cũng nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mà cô ta và Triệu Như thì sao, như những con chuột không thể ra ngoài sáng, ở trong căn phòng cho thuê lộn xộn, trong lòng run sợ sống qua những ngày khổ sở.
Khi đó Dư Văn Xương vẫn chưa nắm quyền, không dám ngang nhiên chiếu cố mẹ con cô ta, mỗi lén lút đến thăm mẹ con cô ta cũng chỉ dám ở trong chốc lát.
Có lẽ mầm mống thù hận đã được chôn sâu từ lúc đó.
Cho nên cô ta mới hận Dư Kiều như thế, hận không thể nghiền cô thành tro.
“A Kiều...”. Dư Tiêu Tiêu chậm rãi mở miệng: “Có phải rất tức giận không, hận tao đến tận xương không?”
“Bây giờ Định Bân cho rằng tao chính là ân nhân cứu mạng anh ấy vào bảy năm trước, đối với tao càng dịu dàng quan tâm, hận không thể nâng niu tao trong lòng bàn tay...”
Dư Tiêu Tiêu cười khúc khích: “Dư Kiều, mày nhìn xem, những thứ thuộc về mày đều đã bị tao lấy đi, máu của mày, người yêu của mày, cơ hội tốt có thể giúp người ta một bước lên trời, hiện tại đều đã thuộc về tao...”
Dư Kiều chỉ yên lặng nhìn cô ta.
“Nói chuyện với mày đúng là không thú vị chút nào, ngay cả đáp trả cũng không biết”. Dư Tiêu Tiêu nhổ nước bọt, vén tóc dịu dàng nói: “Đúng rồi, máu dự trữ trong kho máu không còn nhiều, lát nữa sẽ có người đến lấy máu của mày”.
Dư Tiêu Tiêu từ trên cao nhìn xuống cô: “Thật không biết mày như này thì có thể gắng gượng được mấy ngày, tốt nhất là mày cầu nguyện bản thân đừng chết, bằng không tao nhất định sẽ băm mẹ mày thành thịt cho chó ăn”.
Dư Tiêu Tiêu vừa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
Cô ta trong lòng căng thẳng, lập tức chạy đuổi ra ngoài: “Ai, ai ở bên ngoài?”
Thím Lý bị doạ sợ mất hồn mất vía, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, lại không cẩn thận trẹo chân, bà cố gắng chịu đau, khập khiễng tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Bà ấy vô tình nghe thấy bí mật đáng sợ như vậy, Dư Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ấy.
Nói không chừng, nói không chừng còn có thể giết bà...
Thím Lý càng nghĩ càng sợ, bước chân càng thêm hoảng loạn, còn chưa chạy ra khỏi tầng hầm, bà bỗng nhiên lại vấp phải thứ gì đó, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất.
Thím Lý hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt u ám đứng ở phía sau cách đó không xa, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm, đang nhìn bà.
Thím Lý sợ đến mất hồn mất vía, “Cô chủ, cô chủ tôi chưa nghe thấy gì cả…”
“Không nghe thấy gì, bà sợ đến như vậy? Bà chạy cái gì?”
Dư Tiêu Tiêu từng bước tiến lên trước, trên cao nhìn xuống thím Lý: “Không muốn chết thì nghe lời tôi, chủ động rời khỏi nhà họ Tiêu, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa”.
“Tôi đi, tôi ngay bây giờ sẽ rời đi...”
“Biết làm thế nào để không khiến người khác nghi ngờ chứ?”