Nhớ đến lúc trước Tiêu Bình Sinh còn nói muốn đưa cô cùng đi nước ngoài, trong lòng Tiêu Định Bân càng buồn bực.
Dư Kiều không nói gì, lòng cô rất hoang mang, cô thực sự không thể tin được việc Hoắc Kình thực sự đã gặp bất trắc.
Nhưng, trước đó Triệu Tấn Tây nói như vậy, bây giờ Thời Viễn Sơn cũng nói thế, người lái xe thực sự là anh ta, Dư Kiều dù không muốn tin cũng không còn cách nào khác.
“Định Bân, có phải cậu hơi bao đồng rồi không? Cho dù A Kiều là người làm nhà các cậu, nhưng cô ấy cũng có tự do của mình chứ?”
Tiêu Bình Sinh tiến lên một bước, bảo vệ Dư Kiều sau lưng: “A Kiều, đừng sợ”.
“Chú họ, chú có ý gì?”
“Tôi không có ý gì cả, tôi lại muốn hỏi Định Bân cậu làm khó A Kiều như vậy là có ý gì?”
“Cô ấy đã có chồng sắp cưới rồi, chú họ, chú chắc chắn muốn tiếp tục mập mờ với cô ấy như vậy sao?”
“Tôi không hiểu lời này của cậu có ý gì, nhưng giữa tôi và A Kiều là trong sạch”.
“Trong sạch?”. Tiêu Định Bân cảm thấy rất nực cười, không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Chú hỏi cô ấy xem, có dám nói lời như vậy không”.
Dư Kiều bỗng từ sau lưng Tiêu Bình Sinh đi ra, cô nhìn Tiêu Định Bân, cố hết sức nói từng câu từng chữ: “Tôi, một mình, đi, ra ngoài, có được, có được không?”
“Cô ra ngoài làm gì?”
Dư Kiều không muốn vô cớ gây sự, ngẫm nghĩ rồi lấy giấy bút ra viết: “Tôi đi gặp một người bạn, nghe nói anh ấy gặp chuyện rồi”.
“Bạn? Bạn gì?”
“Anh Tiêu, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói chứ?”
Tiêu Định Bân khựng lại, qua một lúc mới nói: “Khi nào mới quay về?”
Dư Kiều may chóng viết lên giấy: “Tôi sẽ tranh thủ quay về trước giờ cơm tối, sẽ không làm lỡ việc chuẩn bị cơm tối”.
Lúc này Tiêu Định Bân mới không tình nguyện mà gật đầu.
Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm, bất chấp mọi thứ mau chóng đi ra ngoài cửa lớn.
Tiêu Bình Sinh không kiềm được muốn đuổi theo, Tiêu Định Bân lại gọi tài xế mình đến: “Trịnh Xuyên, anh đưa A Kiều đi một đoạn”.
Dư Kiều không bảo Trịnh Xuyên đưa mình đến bên bờ sông, cô xuống xe ở một trạm xe buýt.
Trịnh Xuyên nhìn cô lên chuyến xe số hai mươi sáu, đang định quay đầu rời đi thì điện thoại vang lên.
Anh ta vội nghe máy: “Cậu chủ…”
Trịnh Xuyên đi theo xe buýt số hai mươi sáu cả quãng đường, đi đến bên bờ sông.
Dư Kiều xuống xe, chạy thẳng đến hiện trường tai nạn xe đang bị lập hàng rào.
Lan can bị va chạm đang được tu sửa, mặt sông bên dưới lan can có thể nhìn thấy các thuyền cứu hộ đang tìm kiếm khắp nơi.
Dư Kiều từng bước tiến lên phía trước, nhìn xuống nước sông chảy xiết, trong lòng dần lạnh lẽo.
Xe đụng nặng như vậy, anh ta chắc chắn đã bị thương, cho dù bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Dư Kiều chầm chậm quỳ xuống, ký ức ngày xưa cùng Hoắc Kình bỗng hiện lên trước mắt cô như từng thước phim.
Thiếu niên điển trai ở độ tuổi thanh xuân, gương mặt lúc nào cũng có chút chán đời và lạnh nhạt, nhưng dù anh ta trông có lạnh lùng thế nào thì khi cùng cô, trêu đùa cô, đọc sách, ăn cơm với cô, anh ta không bao giờ tỏ ra lạnh lẽo.
Dư Kiều nhớ ra là có rất nhiều lần, khi ở bên ngoài chơi đùa mệt mỏi, cô đều nhõng nhẽo để Hoắc Kình cõng cô quay về.
Lúc đó cô là viên ngọc được nâng niu trong tay của nhà họ Dư, trước giờ cô luôn nghĩ trên thế giới này không có chuyện gì mà cô không thể nhõng nhẽo để đạt tới.
Ngay cả khi ở trường, dù Hoắc Kình được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ không dám tỏ tình nhưng chỉ cần cô lên tiếng hô một tiếng “anh Hoắc Kình” thì đối phương luôn đồng ý tất cả yêu cầu của cô.
Sau này, cô và Tô Tẩm chật vật sinh sống ở nông thôn, cô cũng từng hận Hoắc Kình vì đã bỏ đá xuống giếng khi huỷ hôn, tuy những hận thù dần dần phai nhạt theo những biến cố cuộc sống, thậm chí đến cuối cùng, cô đã quên đi người tên Hoắc Kình này.
Nhưng không thể phủ nhận, khi biết được những ngày tháng tàn khốc mà mẹ con Hoắc Kình phải trải qua những năm vừa rồi, cô đã buông bỏ hận thù, thậm chí còn xem anh ta là người anh trai thân thiết như lúc xưa, cảm thấy đau lòng vì những gì anh ta phải trải qua.