Bàn tay to lớn của Tiêu Định Bân muốn ngăn cô lại, nhưng vô tình nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt của cô gái.
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra và dần bình tĩnh lại.
Anh đang làm gì vậy, hôn một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy trong khi say.
Làm sao anh có thể đối diện với Dư Tiêu Tiêu được.
Càng làm cho anh khó có thể tin được chính là, tại sao anh hết lần này đến lần khác thương hại cô gái này. Thậm chí đêm nay, anh bị cô mê hoặc đến mức si mê.
Tiêu Định Bân đẩy cô ra, lùi lại hai bước. Dư Kiều xấu hổ đứng đó, quần áo vẫn vương vãi dưới chân.
“Mặc quần áo vào”, Tiêu Định Bân khàn giọng nói, chậm rãi xoay người.
Dư Kiều bật khóc, quỳ xuống nhặt quần áo lên, toàn thân run rẩy, một lúc sau mới khó khăn mặc vào.
Anh vẫn quay lưng về phía cô, bộ dạng như thể thờ ơ tột độ.
Dư Kiều đè nén chua xót trong lòng, yên lặng xoay người, từng bước rời đi.
Khi Tiêu Định Bân quay lại, Dư Kiều đã bỏ đi.
Bóng lưng của cô dưới ánh trăng trông vô cùng ảm đạm, giống như chỉ trong nháy mắt, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Anh đứng một mình hồi lâu, nhưng bực bội trong lòng mãi vẫn không tiêu tan được. Anh hút mấy điếu thuốc xong liền quay người trở lại tòa nhà chính.
Chỉ là Tiêu Định Bân không biết rằng sau khi anh rời đi, một bóng người mảnh khảnh chậm rãi đi ra khỏi bóng cây cách đó không xa.
Người đàn ông nhìn anh đi xa dần, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
…
Tiêu Định Bân quay trở lại phòng ngủ, nhưng Dư Tiêu Tiêu đã không còn ở trong phòng ngủ chính.
Anh không tìm cô ta, anh cũng không muốn đối mặt với cô ta lúc này sau khi đã xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Đối với Dư Tiêu Tiêu, cảm xúc của anh rất phức tạp. Cô ta đã cứu anh và cho anh lần đầu tiên. Bởi vì chữa bệnh cho anh mà cô ta phải thường xuyên lấy máu.
Còn anh là vị hôn phu nhưng lại không thể dành cho cô ta những điều căn bản nhất.
Đêm đó, Dư Kiều trằn trọc không ngủ được.
Nhắm mắt lại, chính là cảnh anh dùng sức đè cô vào thân cây, hôn cô thật sâu.
Cô không hiểu tại sao anh lại hành động một cách mất kiểm soát như vậy.
Rõ ràng là anh đã coi thường cô đến tận xương tủy rồi cơ mà.
Dư Kiều không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mình.
Nếu không phải cảm giác đau nhẹ nhắc nhở, cô còn tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Có lẽ là do anh say rượu.