Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Định Bân… con đạp trong bụng em này, anh có muốn sờ không?”

Dư Tiêu Tiêu vừa vui vẻ lên tiếng vừa liếc nhìn dì Lâm.

Dì Lâm lập tức dẫn Dư Kiều tới.

“Ui cha cậu chủ nhỏ, ăn no ngủ đủ rồi nên đạp mạnh quá!”

Dì Lâm cũng phụ hoạ theo, Tiêu Định Bân ngồi dậy, nghe thấy họ nói vậy thì thoáng vẻ dịu dàng nói: “Cho anh sờ xem nào…”

Dư Tiêu Tiêu nháy mắt, dì Lâm lập tức vén áo của Dư Kiều lên.

Cái bụng tròn vo nhô lên cao, vì mang thai đôi nên da bụng hơi rạn, mạch máu cũng nổi lên rõ.

Đúng vậy, Dư Kiều mang thai đôi, đã thế còn là thai long phụng mà nhiều người ao ước.

Nhưng chỉ có Dư Văn Xương, Triệu Như, Dư Tiêu Tiêu và dì Lâm biết chuyện này, còn Dư Kiều thì không.

Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân chầm chặm đặt lên chiếc bụng nhô cao ấy.

Đúng lúc này, em bé trong bụng như cảm nhận được nên đã vui vẻ nghí ngoáy tay chân.

“Con đạp anh này…”, Tiêu Định Bân tỏ vẻ mừng rỡ của người lần đầu làm cha, anh không nhịn được đặt cả hai tay lên.

Em bé như cảm nhận được tình cảm của bố nên tiếp tục uốn lượn trong bụng Dư Kiều.

Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng nhìn vào bụng Dư Kiều, vẻ ghen tỵ gần như đã hoá thành ngọn lửa thiêu cháy cô.

“Nghịch thật đấy!”, Tiêu Định Bân chợt bật cười, sau đó giả vờ giơ tay lên vỗ nhẹ: “Không được bắt nạt mẹ thế nhé, biết chưa hả?”

Anh vừa nói vừa cúi người xuống, sau đó dính sát mặt lên bụng Dư Kiều để nghe tiếng tim thai đập, niềm vui dâng tràn.

Vành mắt Dư Kiều dần đỏ lên, nhưng cô cố nhịn không rơi lệ.

Dư Tiêu Tiêu chừng mắt rồi đứng bật dậy, dì Lâm cuống cuồng ấn cô ta xuống rồi nháy mắt ra hiệu.

“Sao vậy?”, Tiêu Định Bân rất nhạy cảm với các tiếng động xung quanh.

“Không, tôi chẳng may va phải cái bàn”, dì Lâm vội nói.

Tiêu Định Bân ừm một tiếng rồi lại dán mặt lên bụng Dư Kiều, em bé dường như đã chơi mệt nên không còn hí hoáy nữa.

Dì Lâm vội nói: “Cậu chủ, mau cho cô chủ kéo áo xuống thôi không bị lạnh mất”.

Tiêu Định Bân đồng ý nhưng lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng Dư Kiều rồi mới ngồi thẳng dậy, sau đó tự mình kéo áo xuống cho cô.

“Định Bân, em thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ”.

“Dì Lâm, dẫn cô chủ về đi”.

“Vâng”, dì Lâm lừ mắt với Dư Kiều, sau khi thấy cô đi rồi thì mới đỡ Dư Tiêu Tiêu về nhà chính.

Tiểu Bình đứng sau cái cây ở cách đó không xa mà che miệng và trợn tròn mắt.

Cô ấy là người làm theo dì Lâm đến nhà họ Tiêu, tuy dì Lâm không thích cô ấy nhưng không đề phòng cô ấy như với người làm nhà họ Tiêu.

Ban nãy, Triệu Như sau người mang ít đồ tẩm bổ đến, Tiểu Bình mới tới tìm dì Lâm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin này.

Lẽ nào, cô chủ nhà họ không hề mang thai.

Cho nên mưới dùng em bé trong bụng Dư Kiều để trộm long tráo phụng?

Tiểu Bình tự thấy khiếp sợ với suy nghĩ của mình.

Lần trước nhờ có A Kiều giúp thì em trai cô ấy mới được theo học tiếp ở trường học cho người đặc biệt, ân tình nay cô ấy luôn ghi nhớ trong lòng, cũng luôn muốn tìm cơ hội báo đáp cho A Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK