Bác sĩ Đỗ kiểm tra thật kỹ cho Tiêu Định Bân, sau đó mới nói: “Thưa ông, theo tôi thấy thì cậu Tiêu đột nhiên mất thị giác khéo lại là chuyện tốt”.
“Thằng bé không nhìn thấy gì nữa mà lại là chuyện tốt à?”
“Cậu nhà ta bị bệnh đã lâu, nhiều năm qua uống không biết bao nhiêu thuốc thật sự rất khổ sở, mà thuốc nào cũng có tác dụng phụ, nhiều năm tích tụ lại đương nhiên chất độc trong cơ thể đã vượt quá mức cho phép. Bây giờ, nhờ có máu của cô Dư nên sức khỏe của cậu ấy mới có sự chuyển biến tốt. Theo tôi thấy cậu ấy chỉ tạm thời mất thị giác thôi, nhanh thì vài tháng, lâu thì chưa tới một năm sẽ nhìn lại bình thường, đến lúc đó sẽ không cần dùng máu của cô Dư nữa…”
“Thật không?”
Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Tôi đã theo dõi sức khỏe cho cậu ấy hơn 20 năm rồi, ban nãy cũng đã kiểm tra kỹ nên biết cơ thể cậu ấy đang khỏe dần lên, bệnh trạng đã giảm, giờ chẳng qua chuyển đến mắt thôi, chỉ cần cô Dư vẫn ở đây rồi mỗi tháng cho máu một lần thì kiểu gì cậu ấy cũng khỏi hẳn”.
“Tốt quá rồi! Đừng nói là mỗi tháng cho máu một lần, dù có rút cạn máu của tôi cho Định Bân thì tôi cũng cam lòng…”
Dư Tiêu Tiêu mừng đến rơi lệ, ông cụ cũng không khỏi thấy cảm động: “Tiêu Tiêu, cháu là cô bé ngoan, là ân nhân của cả nhà họ Tiêu, ông thật sự không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa”.
“Ông ơi, ông đừng nói vậy, chỉ cần Định Bân có thể khỏe lại thì cháu làm gì cũng được ạ”.
“Ừ, ừ! Không uổng công trước kia ông đến chùa Phổ Tề cầu phúc cho Định Bân, đại sư ở đó bảo số Định Bân sẽ gặp được quý nhân rồi chuyển dữ hóa lành, ông vốn không tin đâu nhưng giờ xem ra cháu chính là quý nhân của thằng bé rồi…”
Dư Tiêu Tiêu ngại ngùng cúi đầu: “Ông…”
“Cháu ngoan, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ không bạc đãi cháu đâu”, ông cụ hiền từ nhìn Dư Tiêu Tiêu, chỉ thấy càng nhìn càng thuận mắt.
“Bác sĩ Đỗ, giờ kho máu còn đủ dùng không?”
“Tạm thời vẫn đủ, nhưng vẫn phải rút thêm một chút đề phòng bất trắc”.
Dư Tiêu Tiêu nghe thấy thế thì lập tức do dự cắn môi.
Ông cụ vội nói: “Tiêu Tiêu sao thế? Cháu không khỏe ở đâu à?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu nhưng gương mặt lại phiếm hồng: “Không ạ, chỉ là cháu thấy hơi lo…”
“Cháu ngoan, cháu lo gì chứ, chỉ cần bảo ông một tiếng, ông sẽ làm chủ cho cháu”.
“Cháu lo nếu lấy máu, không biết có ảnh hưởng đến em bé trong bụng hay không…”
“Em bé… gì cơ?”
Dư Tiêu Tiêu khẽ gật đầu nói: “Ông ơi, Định Bân, cháu cũng mới biết thôi, hình như cháu có thai rồi…”
“Tiêu Tiêu, em nói gì?”
Tiêu Định Bân thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại có một niềm vui sướng không nói nên lời dần trỗi dậy trong anh.
Ông cụ Tiêu thì vô cùng vui mừng, sau đó nắm tay Dư Tiêu Tiêu: “Cháu ngoan, từ khi nào vậy? Sao lại hình như, bác sĩ Đỗ, anh mau khám cho Tiêu Tiêu đi…”
Bác sĩ Đỗ cười nói: “Ông ơi, tôi không phải bác sĩ phụ sản…”
“Ông ơi, lần trước cháu gặp tai nạn xe phải vào viện, vì bị thương đến tử cung nên một bác sĩ nữ của khoa phụ sản đã làm phẫu thuật cho cháu. Trình độ của bác sĩ đó rất cao, tính tình lại dịu dàng nên cháu rất tin tưởng, lần này cũng là bác sĩ ấy khám cho cháu… Nhưng xét nghiệm máu chưa rõ lắm, cần chờ thêm một thời gian nữa mới chắc chắn được, ông ơi, cháu có một thỉnh cầu…”
“Cháu ngoan, cháu cứ nói đi, ông đều đồng ý hết”.