Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia tát cho chị ta một cái rồi mắng: “Đúng là đồ ngu xuẩn, có biết đó là em gái ruột của ông cụ, bà họ của cậu chủ không? Cô là cái thá gì mà dám ăn nói hàm hồ với khách quý như thế hả, tôi thấy cô chán sống rồi đấy!”

Chị Ngô nghe xong thì trợn tròn mắt?

Cái gì?

Bà lão đó là bà cô của nhà họ Tiêu ư?

Cơ thể vẫn đang vùng vằng của chị Ngô lập tức run lên, mặt chị ta tái mét… sao chị ta lại đắc tội với người như vậy chứ!

Quản gia sai người ném chị Ngô vào tầng hầm rồi khoá lại.

Lúc cửa đóng lại, chị Ngô giật miếng rẻ nhét trong miệng ra rồi quỳ xuống liên tục dập đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, quản gia, ông xin cậu chủ cho tôi với…”

Quản gia cười lạnh nhìn chị ta: “Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi, ngoan ngoãn ở lại đây đi, các ngày tháng tươi đẹp của cô kết thúc rồi”.

Chị Ngô trơ mắt nhìn quản gia bỏ đi, toàn thân chị ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Rõ ràng chị ta chỉ dạy dỗ A Kiều thôi, sao lại thành đắc tội với hai nhân vật lớn rồi tự chặt đứt tiền đồ của mình thế này?

Xử lý đám người làm xong, Tiêu Định Bân lập tức xin lỗi bà lão: “Cháu xin lỗi bà, bà vừa về đã thấy chuyện không hay rồi”.

Tiêu Phượng Nghi vỗ vào tay Tiêu Định Bân rồi nói: “Sức khoẻ của cháu không tốt, người lớn trong nhà lại ít nên đám người làm mới tự tung tự tác như vậy, cháu phải cho người quản lý chặt vào”.

“Vâng, bà nói đúng, sau cháu sẽ chú ý ạ”.

Tiêu Phượng Nghi gật đầu nói: “Bà thấy họ bắt nạt người khác chướng mắt quá nên mới xen vào, cháu cũng đừng để tâm”.

“Không đâu ạ, cháu mong còn không được nữa là. Bà ơi, hiếm khi bà mới về nhà, nhất định phải ở chơi vài ngày với cháu nhé ạ”.

“Nghe nói cháu đính hôn rồi thì sức khoẻ lại tốt lên, bà nghe tin xong thì muốn về xem thế nào. Lần này bà về sẽ ở chừng nửa tháng, cháu đừng chê bà phiền nhé”.

Tiêu Định Bân và bà lão rất thân thiết, nghe thấy thế, anh cười nói: “Bà cứ hay đùa, từ nhỏ đến lớn có bao giờ cháu chê bà đâu ạ”.

Tiêu Phượng Nghi cũng vui vẻ bật cười.

“Tiêu Tiêu cũng sắp về rồi, chúng ta đi thôi, chẳng phải bà muốn gặp cô ấy sao?”

“Chờ một lát”, bà lão chợt quay người nhìn Dư Kiều rồi vẫy tay với cô: “Cô bé, lại đây”.

Tiêu Định Bân lập tức cau mày: "Bà, bà gọi cô ta làm gì?"

"Bà thấy có duyên với cô gái này, cũng rất thích cô ấy. Cho nên bà muốn giữ cô ấy bên cạnh trong thời gian bà ở đây..."

“Không!” Tiêu Định Bân mắt tối sầm, không hề suy nghĩ mà cự tuyệt luôn.

"Làm sao vậy?", bà cụ có chút bất mãn: "Không phải chỉ là một người làm việc nhà sao? Chẳng lẽ cháu không muốn..."

“Không, bà không biết đó thôi, cô gái này mấy ngày trước vừa mới gây chuyện, hiện tại đang bị trừng phạt. . . "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK