Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó cô lại nghe thấy tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu: “Tại sao…”

Một lúc sau, Dư Kiều nghe thấy giọng nói hơi khàn của Tiêu Định Bân: “Tiêu Tiêu, xin lỗi”.

“Tại sao, rốt cuộc là tại sao…”

Dư Tiêu Tiêu không hiểu, cô ta trẻ đẹp, vóc người làn da cũng đều hoàn mỹ.

Nhưng tại sao Tiêu Định Bân lại bình tĩnh như nước không gợn sóng khi đối mặt với cô ta như thế

Mấy ngày nay, cô ta đã đổi rất nhiều loại nước hoa, nhưng có vẻ anh đều không thích, mặt mày vẫn lạnh nhạt như thế.

Lẽ nào Tiêu Định Bân chỉ có thể “cứng lên” khi đối mặt với Dư Kiều sao?

“Tiêu Tiêu, là anh không tốt…”

Dư Tiêu Tiêu càng khóc lớn hơn.

Dư Kiều không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cũng không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô có thể nghe ra được sự hối lỗi từ giọng của Tiêu Định Bân, chắc anh đang rất áy náy và đang ôm Dư Tiêu Tiêu dịu giọng dỗ dành.

“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, hãy tin anh…”

Tiêu Định Bân cưng chiều vỗ nhẹ mấy cái lên cánh tay trắng tuyết của cô ta: “Anh luôn nhớ rõ những chuyện em đã làm cho anh. Tiêu Tiêu, em yên tâm…”

“Định Bân…”, Dư Tiêu Tiêu nhào vào lòng Tiêu Định Bân bật khóc, nhưng trái tim lại vừa mừng vừa đau.

Mừng là vì Tiêu Định Bân cảm thấy cực kỳ có lỗi với cô ta, sau này khi trở thành bà chủ của nhà họ Tiêu, anh cũng sẽ đối xử rất tốt với cô ta, cô ta sẽ có địa vị vững chắc ở nhà họ Tiêu.

Còn đau lòng là vì nếu Tiêu Định Bân cứ không thể giao hợp với cô ta, cô ta phải làm sao đây?

Triệu Như đã nhắc nhở rằng nếu cô ta phải nhanh chóng mang thai, sinh cho nhà họ Tiêu người thừa kế thì mới có thể yên tâm được.

Nhưng Tiêu Định Bân lại không hề có ý định chạm vào cô ta thì cô ta sinh thế nào được?

Phải nghĩ cách giải quyết chuyện này, một người phụ nữ trẻ đẹp như cô ta cũng không thể cô độc nơi khuê phòng cả đời chứ?

Dư Tiêu Tiêu đã nếm trải những thú vui của khuê phòng, dĩ nhiên cô ta sẽ có nhu cầu về phương diện này, huống gì trước mặt còn có một người đàn ông xuất sắc như Tiêu Định Bân, tất nhiên cô ta sẽ càng động lòng.

Không biết qua bao lâu, hình nhân Tiêu Định Bân đã rời đi.

Cửa phòng quần áo lại bị mở ra, trên người Dư Tiêu Tiêu chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, khoanh tay tựa vào cánh cửa nhìn Dư Kiều: “Đứng lên đi”.

Dư Kiều ngồi phịch dưới nền, hai đầu gối cô đã đau đến mất cảm giác rồi, cũng không thể đứng lên được.

“Giả vờ yếu đuối sợ hãi gì đấy? Giờ không có gã đàn ông nào nhìn mày đâu”.

Giọng Dư Tiêu Tiêu cực kỳ lạnh nhạt nhưng trong đó lại có vài phần ghen ghét.

Dư Kiều vội bám vào tường đứng lên.

Dư Tiêu Tiêu nhớ đến cảnh tượng Dư Kiều và Tiêu Định Bân ở cùng nhau tối hôm đó rồi lại nghĩ đến sự tủi nhục mà mình phải chịu lúc nãy, nhất thời không khống chế được mà tát Dư Kiều một cái.

“Đê tiện y hệt mẹ mày!”

Mẹ Dư Tiêu Tiêu – Triệu Như xuất thân từ hàng chợ búa, mặc dù đã làm phu nhân nhà giàu nhiều năm như thế nhưng bản chất thô tục vẫn còn đó.

Từ nhỏ Dư Tiêu Tiêu đã mưa dầm thấm đất, không biết đã học được bao nhiêu.

Mặc dù mấy năm nay trông quần là áo lụa như cô chiêu nhưng suy cho cùng vẫn có một chút gì đó ăn sâu bén rễ.

Dư Tiêu Tiêu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta vẫn còn chút lý trí, biết đang ở nhà họ Tiêu, không thể khiến nhà họ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt này của mình, thế nên nhanh chóng đuổi Dư Kiều xuống lầu.

Một mình Dư Tiêu Tiêu ngồi trước bàn trang điểm, tức tới thở hổn hển.

Đợi đến khi con đê tiện Dư Kiều đó không còn giá trị lợi dụng được nữa, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần nỗi tủi nhục hôm nay.

Dư Kiều thay một chiếc váy dài màu kem, thả mái tóc dài xuống, tùy ý tết một bím tóc, cô đứng giữa sân khấu nghiêng mặt nhìn cánh gà.

“Tiểu Cửu, sẵn sàng chưa?”

Dư Kiều gật đầu, âm nhạc vang lên.

Có người chọn ca khúc “Một giấc mộng thầm kín”, Dư Kiều cũng rất thích bài này nên lúc biểu diễn cực kỳ đắm chìm vào nó.

“Tôi có một giấc mộng thầm kín.

Không biết chia sẻ cùng ai.

Biết bao bí mật trong đó.

Muốn nói ra nhưng không ai hiểu được”.

Lúc hát, giọng cô nhẹ nhàng trong vắt, sạch sẽ mà hoàn hảo.

Vốn dĩ còn có người nói chuyện, chung quanh có hơi ồn nhưng sau khi cô cất tiếng hát, cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh.

Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cũng đặt ly rượu xuống.

Người phụ nữ trẻ tuổi ở giữa sân khấu đó đeo một chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, không nhìn rõ bộ dạng của cô.

“Có phải đã thích nơi này rồi không?”, Triệu Tấn Tây nói đùa, lần này vẫn là Tiêu Định Bân hẹn anh ta đi uống rượu.

“Khá tốt”, Tiêu Định Bân lại cầm ly rượu lên.

Nhưng ngay lúc này, đèn treo thủy tinh cực lớn trên mái bỗng phát ra tia lửa, rồi mọi ánh đèn đều bị tắt.

Tiếng hát trên sân khấu bỗng im bặt, đám đông yên tĩnh vừa rồi lập tức trở nên nhốn nháo.

Không biết chỗ nào bắt đầu mà đám đông lập tức trở lên hỗn loạn.

“Định Bân, cậu ở đâu…”

Xung quanh tối om, Triệu Tấn Tây vội lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin lên, nhưng đám đông chạy loạn khắp bốn phía, điện thoại vừa mới lấy ra đã bị ai đó đụng trúng khiến nó rơi xuống.

Triệu Tấn Tây toát mồ hôi lạnh, bảy năm trước Tiêu Định Bân từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì mất mạng.

Lúc đó ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, tra xét hết một lượt tất cả những người bên cạnh anh, cực kỳ quan tâm đến sự an nguy của anh, bình thường, bất kể anh đi đâu đều sẽ có vệ sĩ và ám vệ giấu mặt đi theo sau.

Nhưng bây giờ vệ sĩ và ám vệ đều đang ở ngoài quán bar.

Quán bar này cũng là nơi Triệu Tấn Tây thường đến, trước giờ luôn rất an toàn, ai mà ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.

Tiêu Định Bân bị đám đông hỗn loạn đụng ngã, xung quanh tối đen, anh không nhìn thấy được Triệu Tấn Tây đang ở đâu.

Lúc này, dù vệ sĩ và ám vệ ở trong quán bar nhưng đang xảy ra chuyện này cũng không thể tìm được anh trong thời gian ngắn.

Sau khi gặp bất trắc vào bảy năm trước, Tiêu Định Bân bị ám ảnh, anh cực kỳ sợ bóng tối.

Đêm nay lại xảy ra chuyện, đầu tiên là bóng đèn bị nổ, sau đó toàn bộ bị ngắt điện, tám mươi phần trăm là nhắm vào anh.

Mà chiêu này của chúng quả thật có tác dụng.

Trong không gian kín, ồn ào và đông đúc, tay chân Tiêu Định Bân lạnh toát, từng lớp mồ hôi lạnh sau lưng gần như thấm ướt cả áo sơ mi của anh.

Anh cố gắng kiềm chế, nhưng cơn đau đầu như bị kim đâm khiến anh không thể đứng vững.

Lúc này sự điên cuồng vốn dĩ được kìm nén trong huyết mạch lại bị đánh thức, chúng kêu gào.

Trong bóng tối có vài người đàn ông sắc mặt âm trầm như đã xác định mục tiêu, tách đám đông ra, tiến về phía Tiêu Định Bân.

Một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy ngón tay lạnh toát đến run rẩy của anh.

“Đi, theo tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK