Âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng rót vào tai, Tiêu Định Bân ngây người, theo bản năng nhìn qua thì lại thấy quần áo trắng thuần.
Bàn tay kia nắm lấy ngón tay anh, dẫn anh đi về phía trước, tựa như con cá vùng vẫy biển lớn, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi đám đông hỗn loạn.
Nhưng sau lưng thi thoảng lại có thể nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, dần dần lại gần.
“Đi, đi vào…”
Cô gái mở ra cửa tủ rượu, nhẹ nhàng đẩy anh đi vào, sau đó vào theo, nhẹ tay đóng cửa lại.
Xung quanh tối đen như mực, không thể thấy gì, tiếng bước chân hỗn tạp bên ngoài đi qua đi lại, nhưng vẫn chưa đi xa.
Tiêu Định Bân sợ tối, nhất là trong không gian hẹp và kín như thế này, anh dần dần thở dốc, lồng ngực dồn nén như muốn nổ tung.
Hai huyệt thái dương đau nhức, đau đớn khôn nguôi, tựa như có người đóng đinh vào vậy, khiến anh không nhịn được kêu thành tiếng.
“Suỵt…”
Một thân thể mềm mại bỗng tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thoáng chốc, bờ môi ngọt ngào đã dán vào môi anh.
Hơi thở vương chút mùi thuốc nhàn nhạt, len lỏi qua mũi, giống như liều thuốc thần, lập tức an ủi sự sợ hãi trong lòng anh.
Anh không khỏi ôm chặt cô, hôn sâu hơn.
Tiếng bước chân cách đó không xa cuối cùng cũng đi xa, Dư Kiều khẽ hừ một tiếng, muốn đẩy anh ra.
Nhưng cánh tay vốn đang đặt trên eo cô lại siết chặt lại, Dư Kiều gần như dán sát cả người vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Anh lại hôn lên bờ môi non mịn của cô, mùi hương và cảm giác quen thuộc khiến anh không nhịn được trầm mê khẽ gọi: “Tiêu Tiêu…”
Dư Kiều bỗng sững người, trái tim bỗng chốc đau đớn, khiến hốc mắt cô chua xót.
Lúc này Tiêu Định Bân lại dần dần mất kiểm soát, anh không kịp đợi lại muốn nếm thử dòng màu ngọt ngào của cô.
Đó chính là thuốc cứu mạng của anh, anh đã nghiện nó rồi.
Da thịt mềm mại trên môi bỗng cảm thấy đau đớn, anh lại cắn chặt môi cô.
Anh cứ như đứa trẻ đói khát hút lấy dòng máu ấm nóng ngọt thơm của cô, dòng máu vào trong cơ thể, dần dần làm dịu đi sự kích thích trong từng mạch máu của anh.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Định Bân lại ôm chặt Dư Kiều, vùi mặt vào vai cô, như mệt mỏi ngủ thiếp, hơi thở vững vàng bên tai cô.
Cô không cử động, để mặc anh ôm lấy mình bằng cả trái tim và linh hồn.
Mùi hương tóc anh thật dễ chịu, mùi bạc hà mát lạnh trên bờ môi, trên áo anh như còn lại dư vị từ hương gỗ thơm mắt.
Anh hôn đầy cuồng nhiệt và mạnh mẽ, ôm lấy chút dịu dàng ngắn ngủi của cô.
Dư Kiều không nhịn được nâng tay, nhẹ nhàng vân vê hàng mày của anh, anh nhắm mắt khẽ nhếch môi: “Tiêu Tiêu đừng cử động…”
Nước mắt Dư Kiều lập tức rơi xuống.
Âm thanh gọi tên anh vang lên từ xa, Dư Kiều vội chùi nước mắt, nhẹ nhàng đẩy hai tay anh ở trên eo ra.
Anh nhíu mày, vẫn chưa tỉnh lại, Dư Kiều nhẹ tay mở tủ rượu ra, không kiềm được lại quay đầu nhìn anh.
Trong tầm mắt mờ mịt, gương mặt anh tuấn của anh cũng không thể nhìn rõ.
Dư Kiều nhìn anh thật lâu, rồi mau chóng bước đi.
Rất nhanh đã có người tìm đến bên này, phát hiện ra Tiêu Định Bân trong tủ rượu.
Dư Tiêu Tiêu khóc như mưa nắm chặt tay anh không chịu buông.
Ngay cả Triệu Tấn Tây nhìn thấy cô ta khóc như vậy cũng có chút xúc động, lại càng áy náy tự trách, cũng may Tiêu Định Bân không có chuyện gì lớn, nếu không sao anh ta gánh vác nổi trách nhiệm này đây?
Đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu, bác sĩ Đỗ đã chuẩn bị sẵn máy đứng chờ ở phòng bệnh.
Bác sĩ Đỗ kiểm tra cẩn thận, xác định Tiêu Định Bân không có gì đáng lo ngại, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là có chút kỳ lạ, mạch của cậu chủ rất ổn định, giống hệt như lúc truyền máu của cô Dư vào lúc trước vậy”.
Dư Tiêu Tiêu ngây người, bác sĩ Đỗ lại cười nói: “Có lẽ là máu của cô Dư trong cơ thể cậu chủ đã phát huy tác dụng càng ngày càng lớn, cô Dư đúng là phúc tinh của cậu chủ mà, không uổng công năm ngoái ông chủ đi thắp hương, có một tăng ni nói nhà họ Tiêu sắp gặp được quý nhân rồi”.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng bệnh, một mình Dư Tiêu Tiêu đứng trông bên giường Tiêu Định Bân.
Trong lòng cô ta nghĩ đến lời vừa nãy của bác sĩ Đỗ rồi mắt bỗng nhiên nhìn thấy vết máu dính trên môi Tiêu Định Bân, trong lòng kích động.
Buổi tối hôm đó bắt tiện nhân Dư Kiều kia thử nghiệm dưới tầng hầm, hình như Dư Kiều từng nói đến chuyện Tiêu Định Bân cắn rách môi mình.
Mà vừa nãy bác sĩ Đỗ lại nói một câu như vậy…
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu nặng nề, chẳng lẽ là Dư Kiều…
Nhưng sao Dư Kiều lại ở cùng Tiêu Định Bân được?
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu u ám, lập tức ra quyết định.
Cô ta đứng dậy đi đến trước gương trong nhà vệ sinh, lòng dạ ác động, rốt cuộc vẫn dùng sức cắn rách môi dưới mình.
Máu tươi lập tức chảy ra, cô ta nhíu mày đau đớn.
Trong lòng bất giác lại oán hận Dư Kiều, tiện nhân này dựa vào đâu mà lại may mắn đến vậy!
Nếu máu Dư Tiêu Tiêu cô ta có thể cứu được Tiêu Định Bân thì tốt biết mấy, vậy thì bây giờ cả hai mẹ con khốn kiếp Dư Kiều đã sớm hóa thành tro rồi, cũng không phải gây chướng mắt ở đây.
Lúc Tiêu Định Bân tỉnh lại, nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu ở bên giường anh, viền mắt ửng đỏ nhìn anh, dáng vẻ rõ ràng đã khóc nức nở.
Mà môi dưới cô ta thấy rõ bị rách, giống như đa bị ai cắn vậy.
“Tiêu Tiêu…”, Tiêu Định Bân có chút đau lòng lên tiếng.
“Anh tỉnh rồi… Tốt quá rồi Định Bân, anh thấy thế nào? Có đói hay khát không? Anh dọa chết em rồi có biết không…”, Dư Tiêu Tiêu nói rồi lại bật khóc.
Tiêu Định Bân ngồi dầy, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, yêu chìu khẽ xoa vết thương trên môi cô ta, nhớ đến bản thân mất khống chế thì cảm thấy thương tiếc nói: “Còn đau không?”
Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không đau, Định Bân, chỉ cần anh khỏe thì em không đau nữa”.
“Cô bé ngóc”. Tiêu Định Bân khẽ thở dài: “Anh bôi thuốc cho em được không?”
Dư Tiêu Tiêu gật đầu.
Tiêu Định Bân gọi y tá đến, bảo cô ta đem thuốc mỡ đến.
Dư Tiêu Tiêu không nhịn được cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bôi thuốc cho cô ta xong, hai người lại cùng nhau dùng cơm, đợi đến khi truyền máu xong, Tiêu Định Bân lại đưa Dư Tiêu Tiêu cùng về biệt thự.
Ông cụ Tiêu cũng tự mình đến thăm cháu dâu này.
Dư Tiêu Tiêu biết hiện tại người nắm quyền cao nhất của nhà họ Tiêu chính là ông cụ Tiêu, vì vậy ở trước mặt ông cụ ra vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ông cụ Tiêu càng nhìn càng hài lòng, lại nhìn thấy sắc mặt Tiêu Định Bân hiện tại đã tốt hơn nhiều, thì càng yêu thương Dư Tiêu Tiêu hơn.
Lúc rời đi, ông cụ Tiêu còn nắm tay Dư Tiêu Tiêu, ân cần dặn dò:
“Mấy năm trước, Định Bân từng xảy ra chuyện một lần, suýt nữa mất mạng, cũng may ông trời có mắt gặp được cô gái tốt bụng cứu nó nên mới sống được.
Tiêu Tiêu à, mấy năm nay, từng giây từng phút ông đều sống vì Tiêu Định Bân, bây giờ có cháu rồi, có cháu bên cạnh Định Bân, ông yên tâm nhiều rồi…”
“Ông nội, Định Bân là cậu chủ nhà họ Tiêu, cũng là người thừa kế duy nhất, sao lại gặp chuyện vậy?”
Ông cụ Tiêu thở dài: “Dòng chính nhà họ Tiêu chúng ta chỉ có một mình Định Bân, nhưng dòng nhánh nhà họ Tiêu thì con cháu không ít, lòng người khó đoán”.
Ông cụ Tiêu vỗ nhẹ tay Dư Tiêu Tiêu: “Lần đó Định Bân xảy ra chuyện ở thôn Khê La, mới khiến ông hạ quyết tâm cho đám người bụng dạ khó lường kia một đòn cảnh cáo, mấy năm nay cũng an phận hơn nhiều, nhưng bây giờ xem ra, những người đó vẫn chưa từ bỏ…”
Mi mắt Dư Tiêu Tiêu khẽ giựt: “Ông nội, ông nói… Định Bân gặp chuyện ở đâu?”