Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc này chỉ còn lại Dư Kiều và Tiêu Định Huân.

“Có gì uống không?”, Tiêu Định Bân đột nhiên hỏi Dư Kiều một câu.

Dư Kiều bỗng giật mình, sau đó chỉ về phía bình giữ nhiệt bên cạnh: “Tôi có nấu nước lê mật ong”.

“Rót cho tôi một ly được không?”

Khi Tiêu Định Bân nói ra những lời này, đôi mắt trong veo của anh dừng lại trên khuôn mặt của Dư Kiều, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau một giây, trái tim cô dần thả lỏng đi, cô không thể từ chối anh.

Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy!

Dư Kiều xoay người, đi tới bên cạnh bàn, rót một ly nước lê mật ong.

Tiêu Định Bân nhìn bóng lưng của cô, đến bản thân anh cũng không hề biết, khóe môi mình đang cong lên.

Dư Kiều quay lại, đặt chiếc ly lên bàn trà bên cạnh Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân liếc nhìn cô một cái, bởi vì là đang quay phim nên cô trang điểm đậm hơn một chút, vì vậy hai gò má cô trông có vẻ hơi ửng đỏ, nhưng, tại sao ngay cả vành tai của cô dường như cũng đang đỏ lên? Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Định Bân càng rõ ràng hơn vài phần.

Anh đưa tay cầm ly nước lên, sau khi nhấp một ngụm, đồng tử của anh đột nhiên hơi co lại, nhưng ngay sau đó, anh lại uống một mạch cạn sạch ly nước lê trong tay.

Khoảnh khắc đặt chiếc ly rỗng xuống, ngón tay của anh khẽ run lên.

Bốn năm trước, A Kiều cũng từng nấu loại nước này, vốn dĩ anh không thích đồ ngọt, nhưng thứ nước ngọt mà cô làm ngọt thanh không ngấy, khiến anh ấy rất thích.

Cô đi xa đã bốn năm rồi, anh chưa từng được thưởng thức lại thứ đồ uống ngọt có vị như thế nữa.

Đôi mắt giống nhau, chữ Kiều giống nhau, khẩu vị giống nhau, là trùng hợp hay là do ông trời thương hại đây?

“Cô Tô đã từng học nấu ăn sao?”, Tiêu Định Bân chậm rãi nói, ánh mắt sáng lấp lánh dừng lại trên gương mặt Dư Kiều.

“Hồi còn nhỏ, tôi đã học được một vài món từ bà ngoại của tôi”.

“Trước giờ cô Tô vẫn luôn ở nước ngoài hay sao?”

“Ừ”. Dư Kiều khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn Tiêu Định Bân một cái.

Anh đang nhìn cô, nhưng dường như anh đang xuyên qua lớp vỏ bọc của cô để nhìn một con người khác.

Trong nháy mắt, trong lòng cô có một cảm giác đau đến chua xót khó tả.

Anh ấy vẫn còn nhớ A Kiều sao?

Sau ngần ấy năm, anh vẫn không quên A Kiều sao?

Trong lòng anh, rốt cuộc A Kiều được xem là gì?

Đã bao giờ có một chỗ nhỏ bé dành cho A Kiều chưa?

Dư Kiều chỉ cảm thấy hốc mắt mình hơi nhói như có kim châm, cô cố nén nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói: “Anh Tiêu, chuyện xảy ra hôm nay…”

“Tôi biết hết, không phải lỗi của cô”.

Dư Kiều ngẩn người ra.

Tiêu Định Bân lại nói: “Mấy năm nay tính tình cô ấy lập dị, kỳ quái, càng ngày càng bốc đồng dễ cáu kỉnh. Lần trước cũng gây ra cho bạn cô không ít phiền phức, tôi cũng rất xin lỗi...”

“Tôi ra tay đánh người, cũng có phần bốc đồng quá khích”.

“Tôi nói rồi, tôi không trách cô”.

Dư Kiều im lặng một lát, cô hơi cúi đầu xuống.

Tiêu Định Bân nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy khi rũ xuống, trông càng giống A Kiều hơn, dù sao thì quãng thời gian đó, khi A Kiều đứng trước mặt anh, cô ấy cũng thường có dáng vẻ như thế này.

Đủ loại suy nghĩ cứ cùng nhau dâng lên trong lòng, nhưng càng như vậy, anh lại càng cảm thấy chua chát, đau đớn không nói nên lời.

“Dự An rất thích Nhất Niệm. Lần trước Nhất Niệm đến nhà chúng tôi làm khách khiến thằng bé rất vui. Cô Tô, nếu sau này có điều kiện, tôi hy vọng hai đứa trẻ có thể có nhiều cơ hội chơi chung với nhau hơn...”

“Ừm, Dự An rất dễ thương lại còn ngoan nữa, Nhất Niệm và tôi đều rất thích cậu bé”.

Nghe cô nói như vậy, Tiêu Định Bân không khỏi nở một nụ cười.

Lúc này, ngoài cửa sổ, hoàng hôn cũng đang dần buông xuống, dường như trong vô thức, anh cất tiếng hỏi cô một câu: “Cô Tô, trời đã tối rồi, chồng cô có tới đón cô không?”

“Tôi sẽ tự lái xe về”.

Tiêu Định Bân khẽ gật đầu: “Lái xe cẩn thận”.

“Cảm ơn anh Tiêu”.

Dư Kiều nhìn thấy anh rời khỏi phòng nghỉ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng, nhìn chiếc ly nước thủy tinh rỗng không trên bàn trà, nghĩ đến vẻ mặt của anh khi uống nước lê mật ong, cả ánh mắt của anh khi nhìn mình, Dư Kiều không khỏi khẽ siết chặt ngón tay.

Bốn năm trước, mỗi lần anh ăn cơm cô nấu, uống canh, cháo cô hầm, anh đều có biểu cảm như vậy.

Mặc dù chưa từng khen ngợi lấy một lần, cũng chưa từng thốt ra những câu ấm áp dịu dàng, nhưng cô biết những món mà cô làm, anh đều rất thích, đây cũng là niềm an ủi duy nhất mà cô có được trong những ngày tháng đen tối đó.

Nhưng, lúc này, anh là chưa quên được A Kiều hay chỉ là hoài niệm những hương vị xưa kia, cô cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.

...

Chu Man Quân hồn xiêu phách lạc, đứng trước cổng nhà họ Từ.

“Cô Chu, thật xin lỗi, hiện tại cậu chủ nhà chúng tôi không tiện tiếp khách”.

Người hầu cũng đã không còn niềm nở như trước, mà nói với Chu Man Quân một cách lạnh lùng.

Sắc mặt Chu Man Quân hốc hác, hai gò má cũng hơi hóp lại, nghe thấy người hầu nói như vậy, cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô cũng không khỏi run lên.

Đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi! Ngay đến cả người bạn trai dịu dàng ân cần mà cô từng nghĩ mình có thể dựa dẫm được, thực ra cũng chỉ là một tên cặn bã vô tâm ích kỷ.

Cô hận Từ Châu, hận thế lực nhà họ Từ, nhưng người cô càng hận, đó chính là Tô Kiều.

Tại sao cô ta lại muốn về nước? Tại sao lại muốn cướp đi cơ hội của cô ta? Tô Kiều có biết rằng, để có được như ngày hôm nay, cô ta đã trải qua khó khăn như thế nào không, cô ta đã chờ đợi cơ hội này, chờ từ rất lâu rồi?

Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ nuôi nấng cô ta đến bây giờ cũng đã suy sụp, nợ nần nhiều lắm rồi, chỉ chờ đến ngày cô ta công thành danh toại.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã bị hủy hoại, người bạn trai khiến cô ta nở mày nở mặt cũng đóng kín cửa không muốn gặp cô ta nữa, cơ hội quan trọng nhất cũng đã bị bỏ lỡ.

Cô ta đã nỗ lực rất nhiều để luyện tập các bài chuyên ngành, đã cố gắng trở thành học trò tâm đắc của giáo sư Triệu, là một đàn chị khiến các em trai, em gái khóa dưới phải ngưỡng mộ kính trọng, nhưng điều này thì có ích lợi gì chứ?

Chỉ một Tô Kiều chẳng biết từ đâu rơi xuống đã phá hỏng mọi nỗ lực của cô ta.

Nếu ở lại thủ đô, trở thành một giáo viên thanh nhạc bình thường, thì e là cả đời này cô ta cũng sẽ không mua nổi một căn hộ ở thủ đô.

Nếu trở về thị trấn nhỏ ở quê, tiền lương mỗi tháng chỉ ba bốn nghìn, cũng chẳng thể trả nổi những khoản nợ của bố mẹ.

Cô ta phải làm sao bây giờ đây?

“Cô Chu, mời cô quay về cho”.

Người hầu lại liếc cô ta một cái, nói với giọng điệu mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.

Chu Man Quân đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng cô cũng chậm rãi xoay người rời đi, từng bước đi về phía trước.

Sắc trời lúc này đã tối đen như mực, Chu Man Quân lấy điện thoại di động ra, đứng ngơ ngác nhìn một dãy số trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng bấm gọi.

“Là Tiểu Chu sao, sao lại gọi cho anh giờ này?”

Người đàn ông trung niên bụng phệ đang nằm trên bàn mát xa của một Spa, bên cạnh là cô kỹ thuật viên trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ thấy ông ta ra hiệu thì vội vàng im lặng không nói cười nữa.

“Ông Hoàng, những gì ông nói với tôi trước đây, bây giờ còn tính không?”

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì cười lớn lên: “Tiểu Chu, anh vẫn luôn thích em, anh thật sự rất thích em, làm sao có thể lừa gạt em được chứ.”.

Chu Man Quân nhìn vào màn đêm tối đen vô định, nói với giọng cứng nhắc: “Tôi có thể đi theo ông, nhưng tôi có điều kiện”.

“Tiểu Chu, em cứ nói đi, bất cứ điều kiện gì anh đều đáp ứng hết, chỉ cần là điều anh Hoàng đây có thể làm được”.

“Tôi muốn có một căn nhà ở thủ đô và ba triệu tiền mặt..”.

Chu Man Quân cuối cùng cũng đã chà đạp lên tất cả lòng tự trọng, tự tôn của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK