Mục lục
Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà tác phong làm việc tàn nhẫn gọn gàng như vậy, chắc chắn là việc làm của Triệu Như.

Cô rốt cuộc nên làm thế nào, như thế nào mới giúp bản thân và Tô Thấm thoát thân được, rốt cuộc, làm gì để vạch trần bộ mặt thật của Dư Tiêu Tiêu đây?

Chỉ cần trong kho máu vẫn còn trữ đủ máu của cô, vậy thì màn kịch ân nhân cứu mạng của Dư Tiêu Tiêu vẫn có thể tiếp tục diễn tiếp.

Trừ khi xảy ra chuyện khẩn cấp, không kịp đi lấy máu trong kho dự trữ thì cái được gọi là công ơn của Dư Tiêu Tiêu sẽ bị bại lộ.

Nhưng…

Dư Kiều nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm lúc Tiêu Định Bân phát bệnh trong quán bar hôm đó, nếu chẳng may anh gặp chuyện bất trắc thì sao?

Cô không dám mạo hiểm.

Trong lúc Dư Kiều đang nghĩ cách để đi khỏi đây thì chợt có giọng nói của Hà Thuý vang lên: “A Kiều, cô không làm việc đi mà trốn ở đây làm gì? Vườn phía sau cần nhổ cỏ đấy, cô mau đi đi!”

Dư Kiều đứng dậy rời khỏi nhà kho, trên mặt cô vẫn che khăn, nhưng không phải sợ bị nổi nốt, riêng vết sẹo kia cũng đủ lắm rồi.

Dư Kiều thờ ơ liếc nhìn Hà Thuý rồi đi ra vườn phía sau.

Hà Thuý phỉ nhổ sau lưng cô: “Đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Dư Kiều chỉ vờ như không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại.

Khi cô đến nơi thì chị Ngô quản lý vườn hoa đã đưa cho cô một cái xẻng rồi lạnh lùng nói: “Phải nhổ sạch cỏ ở đây trong ngày hôm nay”.

Dư Kiều biết họ cố ý làm khó mình, mà chắc chắn Dư Tiêu Tiêu cũng âm thầm nhúng tay vào vụ này.

Cả khu vườn rộng thế này mà bắt cô dọn sạch trong một ngày, đương nhiên đây là chuyện không thể, nhưng cô không thể cãi lý với người ta mà phải làm thôi.

Dư Kiều cầm cái xẻng ngồi xuống rồi bắt đầu vùi đầu nhổ cỏ.

Thời tiết ngày càng nóng, ánh mắt trời chiếu gay gắt.

Chẳng mấy chốc, Dư Kiều đã vã hết mồ hôi, má cùng tay cô đã đỏ ửng và bỏng rát.

Cô bỏ cái xẻng rồi định đi uống chút nước.

Nhưng vừa đứng lên thì chị Ngô đã mắng: “Đồ lười biếng, mới làm có mấy phút đã định chuồn đấy hả?”

Dư Kiều chỉ vào ao nước bên cạnh rồi làm động tác muốn uống nước.

Chị Ngô nhìn người làm bên cạnh rồi bật cười, sau đó đi tới ao nước lấy một cái cốc dùng một lần hứng nước, sau đó ra hiệu cho Dư Kiều ra uống.

Dư Kiều bước tới rồi đưa tay ra nhận.

Nhưng chị Ngô lại khạc nhổ vào cốc nước: “Uống đi, uống hết thì tôi cho cô nghỉ nửa tiếng….”

Mấy người đứng cạnh chị Ngô cũng hùa vào theo.

Đôi mắt đen của Dư Kiều dần thẫm lại, cô nhìn chằm chằm vào chị Ngô, bên dưới chiếc khăn, cô đã cắn chặt môi.

“Sao thế? Không phục à?”, chị Ngô giơ tay rồi hất cốc nước lên mặt Dư Kiều.

Chiếc khăn bị ướt, vết sẹo đáng sợ trên mặt Dư Kiều lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK