Ngải ngây ra, cười khổ lắc đầu lo lắng nói:
- Yêu tộc hiện giờ đã rất yếu, không chịu nổi sóng gió lớn nữa. Mạch đại nhân tuyệt đối đừng gây sai lầm thêm, coi như Ngải van xin đại nhân.
- Xì.
Mạch cười khẩy nói:
- Yêu tộc không hưng không phải vì yếu mà do Yêu Hoàng quá kém cỏi. Đổi lại người khác thì mấy ngàn năm nghỉ ngơi lấy lại sức sớm dẫn dắt tộc ta lên đỉnh. Chỉ có phế vật Hoang là kéo nguyên yêu tộc cùng hắn ngày càng rác rưởi.
Ngải nhíu mày nghe, không nói Mạch nói đúng hay sai, chỉ nghe giọng nói là biết chút manh mối. Mạch có lòng mơ ước vị trí Yêu Hoàng, chỉ có hại không lợi cho yêu tộc.
Một tiếng gầm giận dữ từ xa vọng đến:
- Càn rỡ!
Gió mạnh rát mặt vọt vào đại điện, vật trang trí bốn phía nát hết.
Trước mắt mọi người xuất hiện một thân hình vạm vỡ đầy sát khí, là hoàng của vạn yêu, Hoang.
- Tiểu tử Thương yêu tộc, ngươi cố ý đến tìm chết phải không? Bây giờ bổn tọa thành toàn ngươi đây!
Hoang tràn ngập bá khí trừng Mạch, sát khí hừng hực rục rịch muốn giết Mạch ngay.
Nhưng đám người Lý Vân Tiêu có mặt khiến Hoang hết sức kiêng dè.
Mạch nhìn thẳng Hoang, lạnh lùng cười:
- Ngươi tự mình đến chịu chết thì thôi, sao còn mai phục hàng trăm cao thủ quanh đại điện làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết những người này chỉ là cặn bã trước mặt chúng ta sao? Yêu tộc đã hoàn toàn bị hủy trong tay ngươi, giờ ngươi còn muốn đưa toàn bộ tộc vào vạn kiếp bất phục?
- Ngậm miệng lại!
Hoang tức giận quát:
- Giết ngươi chỉ cần mình ta, không cần mai phục!
Ngoài mặt Hoang phát cuồng nhưng trong lòng tràn đầy kinh hoàng. Quét mắt qua trừ Mạch ra những nhân tộc hơn phân nửa là cường giả hư cảnh, làm Hoang sợ đứng tim.
Mạch đứng dậy, gã cuồng cười:
- Ha ha ha! Hay, nói hay!
Mạch giơ ngón tay cái lên, nhe răng cười nói:
- Làm người yêu tộc thì phải có gan góc, can đảm như vậy! Giờ ta lấy thân phận tộc nhân yêu tộc khiêu chiến với ngươi, Yêu Hoàng đời trước đại nhân!
- Đời trước!?
Hoang tức giận bật cười hỏi:
- Ha ha, vô tri, cuồng vọng! Lý Vân Tiêu, này là tranh đấu nội bộ của yêu tộc chúng ta, xin các vị đừng nhúng tay vào!
Hiện giờ Hoang e ngại nhất là đám người Lý Vân Tiêu, không rõ lai lịch thế nào, rất đáng sợ.
Ngải vội bước ra đứng giữa hai người, giơ đôi tay ngăn lại:
- Hai vị tuyệt đối đừng đánh nhau!
Vẻ mặt Ngải sốt ruột liếc qua liếc lại hai người, quay sang ngó Lý Vân Tiêu cầu cứu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Mạch, chúng ta đến đây không phải vì để ngươi giành ngôi Yêu Hoàng, đừng làm bậy.
Mạch hừ một tiếng, tuy rằng bất mãn với lời Lý Vân Tiêu nói nhưng không cãi lại.
Mạch xoay người ngồi lại chỗ của mình, lạnh nhạt nói:
- Nếu Vân thiếu gia mở miệng thì đương nhiên ta phải nể mặt, tạm thời cho ngươi làm thêm Yêu Hoàng vài ngày.
Hoang, Ngải giật nảy mình, nghi ngờ liếc nhau.
Cá tính yêu tộc luôn nóng nảy, hiếm ai có thể hàng phục bọn họ, càng không nói đến cường giả hư cực thần cảnh như Mạch, hầu như không bị ai trói buộc. Không ngờ Mạch nghe lời Lý Vân Tiêu như thế.
Hoang hừ lạnh một tiếng:
- Ngông cuồng, bản hoàng ở trên ngôi báu Yêu Hoàng tùy thời chờ ngươi đến chiến!
Hoang phát ra khí thế đúng là có phong phạm bá chủ ngạo nghễ thiên hạ.
Ngải thầm than, một núi không chứa hai cọp, gióng só yêu tộc còn lâu mới chấm dứt. Tuyệt đối đừng có thêm cơn bão như lúc ở Ngũ Hà sơn, không thì toàn tộc quần sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Vẻ mặt Ngải nặng trĩu ưu tư đứng một bên không lên tiếng.
Hoang uy phong lẫm lẫm đi lên ghế chính, lãnh ngạo liếc xéo Lý Vân Tiêu, hừ mũi:
- Lý Vân Tiêu, ngươi còn dám đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt, thật là trong mắt không người!
Lý Vân Tiêu cười khẽ:
- Yêu Hoàng đại nhân thích nói đùa, nếu không có chuyện quan trọng thì ta không dám đến quấy rầy. Vừa đã kể sơ với Ngải tiên sinh...
Lý Vân Tiêu kể tỉ mri lại chuyện Quy Khư. Hoang luôn lắng tai nghe không ngắt lời, thỉnh thoảng cau mày.
Mãi khi Lý Vân Tiêu nói xong, Hoang trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
- Ý ngươi nói Quy Khư cần lực lượng của Vô, chuyện này là sao?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Ta cũng tò mò điểm này, ta còn tưởng rằng Yêu Hoàng đại nhân có thể cho ta chút tham khảo.
Hoang hừ mũi:
- Vô là một con bí ẩn, kỳ lạ nhất trong đông đúc chân linh thượng cổ, ta chỉ ký kết quan hệ ‘ký chủ’ với Vô, trong thời gian nhất định mượn một phần lực lượng sử dụng, làm sao biết Quy Khư muốn làm cái gì?
Hoang lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu:
- Các ngươi có nhiều cường giả như vậy chẳng lẽ còn sợ Quy Khư kia sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó coi lắc đầu nói:
- Không ai biết Quy Khư mạnh đến mức nào, ta chỉ biết mỗi lần Quy Khư liên lạc là ta cảm nhận được lực lượng của hắn không ngừng phục hồi, bây giờ ít nhất là hư cực thậm chí càng cao.
Hoang giật mình kêu lên:
- Càng cao!?
Hoang giật mình hét to:
- Chẳng lẽ sẽ là tạo hóa cảnh? Đừng đùa, dưới vòm trời này làm sao có tạo hóa cảnh tồn tại!
Mạch châm biếm trào phúng:
- Ha ha, ếch ngồi đáy giếng!
Mạch cười khẩy nói:
- Ếch dưới đáy giếng không biết biển rộng, sâu mùa hè không biết băng tuyết. Người nông cạn ngu đần như ngươi làm Yêu Hoàng hèn gì yêu tộc từ từ yếu đi, càng lúc càng kém!
Hoang tức điên bật dậy:
- Ngươi nói cái gì?!
Hoang quát to:
- Ngươi muốn chết ngay bây giờ phải không!?
Sát khí như thực chất, như các lưỡi dao nhọn bắn ra ngoài, không khí bị rạch vết rách.
Mạch không hề sợ, gã cười khẩy nói:
- Dưới vòm trời này không có tạo hóa cảnh? Xin lỗi, mấy ngày trước chúng ta còn ở Hải chi sâm lâm đại chiến một trận với tạo hóa cảnh, không chỉ một vị.
- Cái gì?!
Lần này không chỉ Hoang, Ngải cũng hết hồn.
Bọn họ cứ nghĩ Mạch phá chơi, cố ý châm họcc, nhưng xem đám người Lý Vân Tiêu gật đầu làm chứng thì vô cùng giật mình.
Ngải không kiềm được hỏi:
- Mạch đại nhân, Vân thiếu gia, các người thật sự thấy tạo hóa cảnh, không chỉ một vị?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiên sinh nhìn xem thực lực nhóm chúng ta như thế nào? Vậy mà suyt nằm mãi mãi ở Hải chi sâm lâm, tiên sinh thấy sao?
- Ui!
Ngải và Hoang liếc nhau, lộ rõ kinh sợ.
Hoang sợ hãi hỏi:
- Mấy vị tạo hóa cảnh? Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì?
So với chuyện Quy Khư thì Hoang hứng thú với điều này hơn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Việc này một lời khó nói hết nhưng tuyệt đối không giả dối. Hoang đại nhân cũng không cần kinh hoảng, những cường giả này không có ân oán gì với yêu tộc, không bao giờ đến Ảo Cảnh Tinh Nguyệt.
Hoang im lặng, bảo trong lòng không hoảng là không thể nào.
Giống như một tướng quân cho rằng mình có quân đội trăm vạn, đệ nhất thiên hạ. Ai biết đột nhiên có vài người chui ra, toàn là quân đội ngàn vạn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân hãy ưu tiên lo chuyện Quy Khư đi.
Hoang khẽ hừ:
- Chỉ có thể binh đến tướng đỡ, nước tới đất chặn chứ còn cách nào? Ta không biết Quy Khư muốn làm gì, nếu là yêu cầu bình thường thì chắc không sao, còn nếu quá đáng... Hừ, yêu tộc ta không dễ chọc!