Hắn cũng không nói tới chuyên tàn hồn Họa Đấu trong người hắn.
– Mấy cái? Ha ha, Lý Vân Tiêu quá khó hiểu Yêu tộc.
Viên Cao Hàn mỉa mai, khẽ nói:
– Họa Đấu trong Yêu tộc danh tiếng khá lớn, mỗi lần xuất hiện đều đứng trên sân khấu lịch sử, cùng một thời kỳ chỉ xuất hiện một con, không có ngoại lệ.
– Một con?
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, ngưng trọng nói:
– Chỉ có một con, chẳng lẽ nhi tử sinh ra phụ mẫu đã chết?
Viên Cao Hàn nói:
– Mặc dù Họa Đấu được xưng một tộc, nhưng trên thực tế chỉ có thiên phú truyền thừa là Yêu tộc mà thôi, mới có thể xưng là họa đấu, những người khác đều có chiến lực cực thấp, thậm chí không thể yêu hóa. Cũng nói đúng hơn trong cùng thời kỳ của Họa Đấu chỉ có thể xuất hiện một Họa Đấu cường đại nhất.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Nói như vậy, cho dù Họa Đấu dù chết cũng không có phế vật?
Viên Cao Hàn gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây là truyền thừa huyết mạch ẩn tính, không biết khi nào sẽ xuất hiện một con, nhưng có thể khẳng định, trong cùng thời điểm chỉ có một Họa Đấu mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu xuất hiện hai con thì sao?
Viên Cao Hàn lắc đầu nói:
– Tuyệt đối không thể nào!
Lý Vân Tiêu trầm tư không nói, nếu Thương ngủ say hơn mấy vạn năm, xem như xuyên việt thời gian mà đến, nếu Yêu tộc hiện tại xuất hiện một Họa Đấu, như vậy làm sao cho phải?
Hoặc nói Thương không chết sẽ không có tồn tại thứ hai xuất hiện?
Lý Vân Tiêu cảm thấy chút ít quái dị, nhưng chuyện này không không quan tâm, muốn ném ra sau đầu.
– Ta đã được kiếm này, xem như hữu duyên với Tuyết quốc. Có lẽ đúng là thiên ý chỉ dẫn ta tới dây thu băng tinh, đã như vầy, thiên ý không thể trái, ta không khách khí.
Lý Vân Tiêu thè lưỡi ra liếm môi dưới, hai mắt nhìn qua băng tinh đang tỏa sáng.
Viên Cao Hàn mắng:
– Ngươi đúng là lưu manh, thật không rõ vì cái gì ngươi đạt được nhiều thứ tốt như vậy! Không nói, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp móc băng tinh này ra, coi chừng một ít yêu hồn bên trong, tàn hồn Họa Đấu đang ở trong kiếm của ngươi, những hồn phách tiểu yêu này không đủ gây sợ.
– Ân, ta thử xem có thể cắt băng tinh ra không.
Lý Vân Tiêu giơ lãnh kiếm băng sương đâm vào bên trong, “Đương” một tiếng thanh thúy, mũi kiếm đâm vào bên trong một tấc.
– Có thể!
Tuy lực cản thật lớn nhưng cũng có biện pháp thu, Lý Vân Tiêu cố gắng đâm vào bên trong.
Đột nhiên “Đương” một tiếng, trong băng tinh có yêu hồn bay ra, sau đó nguyệt đồng nhìn thấy rất nhiều yêu hồn từ vách tường bay tới.
Viên Cao Hàn và Mục Chinh cũng phát hiện, cả kinh quát:
– Coi chừng!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Không sao, một ít cô hồn dã quỷ mà thôi, vừa vặn siêu độ chúng về tây thiên.
Tay trái của hắn biến hóa ấn quyết, điểm vào thân kiếm, lập tức từng đạo kiếm vân bắn thẳng ra ngoài.
Tốc độ cũng không nhanh, chúng giống như vằn nước nhộn nhạo, lập tức nghiền nát yêu hồn không gặp chút trở ngại nào.
Những yêu hồn hoảng sợ lui ra sau, thân thể không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên là bị kiếm vân gây thương tích, chúng vẫn cường ngạnh lao thẳng ra ngoài.
Chít chít! Chít chít!
Hơn mười yêu hồn vây quanh Lý Vân Tiêu thét lên, hơn nữa không ngừng công kích.
Còn có thêm hồn phách từ bên trong lao ra ngoài.
– Giết, giết!
Một tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, trên người có dòng điện sinh ra, không ngừng có ngân quang lóe lên, đám yêu hồn không dám tới gần.
Nhưng mà có tồn tại cường đại, một yêu hồn toàn thân màu đỏ bắt đầu hiển thị thân thể của nó ra ngoài, hai chưởng đánh thẳng về phía trước, đánh vào đỉnh đầu Lý Vân Tiêu.
Ấn quyết của Lý Vân Tiêu biến đổi, hóa thành chưởng pháp, hắn giơ một chưởng lên bảo vệ đỉnh đầu.
Bành!
Lòng bàn tay có kim quang bắn ra, ánh sáng màu đỏ đánh thẳng tới đẩy lui yêu hồn.
Vào lúc này khí tức cường đại từ băng tinh sinh ra, ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn xuyên thấu bên trong, sắc mặt ngưng trọng.
Băng tinh là nơi an cư của đám yêu hồn, đã bị ngoại lực phá hư, chúng sẽ nhanh chóng lao ra liều mạng với kẻ dám phá nhà chúng.
Không biết bao nhiêu vạn năm qua đi, bọn chúng đã mất đi ý thức của mình, chỉ còn lại bản năng bảo vệ băng tinh như nhà của mình mà thôi.
– Đã chết thì cần gì phải lưu lại thế gian lâu như thế chứ?
Lý Vân Tiêu múa kiếm quyết, một đám ánh sáng xanh từ trong thân kiếm bắn thẳng ra ngoài.
Sau đó lãnh kiếm băng sương cắm vào trong lòng đất, một tay bấm niệm pháp quyết thủ hộ trước người, một đoạn văn tự tối tăm sinh ra.
Trong kiếm hải có kim quang chiếu sáng các nơi, hóa thành quyển sách Đại Diễn Thần Quyết, hào quang bất định.
Tròng mắt những người đứng xa như lồi ra.
Viên Cao Hàn cảm giác có ai đó bóp cổ mình, thét to:
– Ma ha cổ tự! Kinh văn ma hô cổ tự nguyên vẹn!
Tâm thần Mục Chinh đại chấn, hắn tự nhiên cũng nhận ra ma ha cổ tự, hơn nữa quyển sách này xuất thế chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ.
Từ khi Đại Diễn Thần Quyết xuất hiện, một đạo hồn lực chấn động không trung.
Tất cả yêu hồn an tĩnh lại, khí tức cuồng bạo bị trừ khử, ngay cả yêu hồn màu đỏ bị đẩy lùi cũng an tĩnh, giống như đang lắng nghe.
Viên Cao Hàn nuốt nước bọt, gian nan nói:
– Hắn đang dẫn độ những yêu hồn này!
Mục Chinh cả kinh nói:
– Dẫn độ yêu hồn? Cái này, điều này sao có thể!
Viên Cao Hàn nói:
– Hồn phách chính là do năng lượng thuần túy và ý chí tạo thành. Những yêu hồn này tồn tại thời gian đã lâu nên ý chí không còn nhiều lắm, chỉ còn bản năng và năng lượng thể. Mà Lý Vân Tiêu có ma ha cổ tự…
Sắc mặt của hắn trắng bệch, cắn răng nói:
– Hẳn là thần thông hồn luyện! Đáng chết ah, vậy mà người mang chí bảo như thế lại giấu diếm ta!
Hai mắt của hắn nhìn qua như sói đói, không ngừng nuốt nước miếng.
Đám người Mục Chinh cũng triệt để ngơ ngẩn, bọn họ tuy không hiểu nhiều, nhưng mà cũng biết thứ này lợi hại và vô cùng trân quý.
Hiện tại thân thể yêu hồn màu đỏ run lên, dường như có phần mê hoang, đang lơ lửng trên không trung.
Lúc này có bốn yêu hồn cường đại hiện ra, cũng cũng lẳng lặng đứng đấy, cảm nhận lực lượng độ hóa.
Lý Vân Tiêu bắt đầu đầu đầy mồ hôi lạnh, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, sắc mặt của hắn tái nhợt như giấy, đây là một đám bảo thủ không chịu quy thiên.
Nửa chén trà nhỏ sau, yêu hồn màu đỏ bắt đầu bình thản, hóa thành một đám năng lượng thuần túy tiêu tán đi.
– Ta duy trì không được!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu quát to một tiếng, phù văn đầy trời nhanh chóng rút vào trong cơ thể.
Ánh mắt bốn con yêu hồn đang yên lặng bắt đầu biến thành hung tàn.
Đám người Viên Cao Hàn nhìn qua, nghe hắn đột nhiên kêu to như thế cũng chạy tới bên cạnh, mắng:
– Không có bổn sự thì đứng có trang bức!
Lý Vân Tiêu vội vàng nói:
– Đừng chạy ah, đánh đi!
Bốn người lúc này phục hồi tình thần lại, lập tức dừng thân, cảnh giác nhìn qua bốn yêu hồn.
Mục Chinh phi thân lên, hắn phóng thẳng tới một yêu hồn.
– Vừa vặn bốn con, mỗi người một con!
Trần Thiến Vũ cùng Tô Liên Y không nói hai lời, lập tức tiến lên.