Hai người ở trên trời cách xa nhau ngàn trượng lạnh lùng nhìn đối phương, không ngừng điều tức nội nguyên.
Mấy lần liều đấu địa chiêu làm Lý Vân Tiêu tiêu hao rất lớn, nếu không đã chẳng đến mức bị long vực Tinh Vân Quyết chấn động ra nội thương.
Dận Vũ bị thương quá nặng, nhát kiếm của Lý Vân Tiêu đâm thủng người, vảy rồng trước ngực bị kiếm khí và . . . Đánh tan. Máu thịt quanh miệng vết thương đã bị đốt khét, trong thời gian ngắn khó thể phục hồi như cũ.
Nếu không bằng vào thân rồng của Dận Vũ, chỉ bị một kiếm tổn thương vón không bị gì.
Linh Mục Địch thở hắt ra:
– Ta biết ngay tiểu tử này không chết dễ dàng vậy, mới rồi làm ú tim.
Phi Nghê vội la lên:
– Nhưng Dận Vũ kia thực lực quá biến thái, phu quân khó có phần thắng!
– Biến thái?
Linh Mục Địch liếc Phi Nghê một cái, nói:
– Chân Long Dận Vũ hiện tại có tu vi hư cực, hơn nữa là thân xác Chân Long, về mặt nào đêu đè bẹp Lý Vân Tiêu nhưng lại rơi vào thế yếu, hãy nói xem ai biến thái nhiều hơn?
Câu này làm tim mọi người đập nhanh.
Mắt Phong Yếu Ly mông lung và lạnh băng, đổi lại Phong Yếu Lya đối đầu Dận Vũ cũng không nắm chắc sẽ thắng. Lý Vân Tiêu thì đè ép Dận Vũ, điều này làm Phong Yếu Ly hết sức e ngại.
Dận Vũ ở trên bầu trời không ngừng ho ra máu:
– Khụ khụ.
Dận Vũ ho hết máu đọng trong phổi ra, điều chỉnh long nguyên của mình:
– Thật sự là nằm mơ cũng không nghờ ngươi có thể làm tổn thương ta!
Lý Vân Tiêu nói:
– Càng lúc càng càng có nhiều điều ngươi nằm mơ cũng không tưởng được. Điều này chứng minh ngươi đã không thích hợp thời đại này. Không cần biết trước kia ngươi là rồng cũng tốt, sâu cũng vậy đều qua đời.
Dận Vũ nổi sùng, căm giận nói:
– Muốn ta chết? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Cứng mồm thì có ích gì? Máu trên người của ngươi máu đã chứng minh tư cách của ta.
Dận Vũ trầm mặc, đột nhiên nói ra:
– Ngươi có biết vì sao tại sao ta có nhiều báu vật trong mình mà mãi không sử dụng binh khí không?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Thân thể hân Long là binh khí tốt nhất rồi, ngươi còn muốn binh khí gì nữa?
– Ngươi nói không sai, thân thể Chân Long đúng là binh khí mạnh nhất trên đời này. Bất cứ phần nào trê người của ta cũng sánh bằng bin hkhí tuyệt đỉnh. Dù là năm xưa luyện hóa thế giới chi kiếm cùng lắm chỉ thưởng thức.
Dận Vũ ắc mặt lạnh lùng nói:
– Cho nên thân rồng là bất hủ, ngươi không giết ta được!
Dận Vũ chỉ vào ngực mìnhnói:
– Chút tổn thương này không lâu sau sẽ lành laị.
– Ha ha ha! Dận Vũ đại nhân đang chột dạ.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Nếu là thật sự có thể phục hồi nhanh chóng thì ngươi nói mấy lời nhảm nhí này với ta làm chi? Nên làtĩnh tâm điều tức, đợi các ngươi phục hồi lại chiến đấu cùng ta mới đúng. Nhưng ngươi không làm vậy, chỉ lo nhấn mạnh cường điệu mình mạnh cỡ nào, đây chẳng phải là biểu hiện của chột dạ sao? Có thể thấy được một kiếm kia đúng là bị thương ngươi, lúc trước ta còn lo, không rõ ràng vết thương của ngươi thế nào nhưng bây giờ thì hơi hiểu rồi.
– Ngươi . . .!
– Khụ khụ!!!
Dận Vũ tức điên lại ói máu, cơ năng thân thể nhanh chóng giảm thấp. Nhát kiếm của Lý Vân Tiêu đúng là đã đâm Dận Vũ bị thương, Băng Sát Tâm Diễm để lại tổn thương sẽ phục hồi rất chậm.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sát khí:
– A? Xem ra vết thương của ngươi nặng hơn ta nghĩ.
Lý Vân Tiêu cầm Kiếm Thương Trảm Hồng tiến dần tới trước.
Nguyệt đồng tử mắt phải, ma đồng tử mắt trái đều lóe ánh sáng vì phòng ngừa Dận Vũ lừa bịp cái gì. Nhưng hai con ngươi quan sát thấy hơi thở rồng đúng là không ngừng xói mòn.
Hiện tại Dận Vũ không phải thân rồng nguyên vẹn nên lực lượng không khủng bố như trong truyền thuyết.
– Dận Vũ đại nhân, ta biết rõ ngươi rất không cam lòng. Nhưng đây là lựa chọn của thiên đạo, không phục cũng đành chịu.
Lý Vân Tiêu nói chuyện phân tán suy nghĩ của Dận Vũ, tránh cho gã nảy ra quỷ kế gì. Lý Vân Tiêu từng bước ép sát.
Lý Vân Tiêu đến gần trăm trợng, khoảng cách vừa có thể công vừa thủ được. Lý Vân Tiêu giơ Kiếm Thương Trảm Hồng, tay trái bgiơ cao kiếm quyết.
Trên bầu trời lần nữa lóe ra ức vạn ngôi sao sớm tối vụt tắt.
Mặt Dận Vũa vặn vẹo giơ tay lên, long quyền lấp lánh Vô Lượng Quang. Dận Vũ gầm rống liên hồi rót lực lượng vào trong, kéo miệng vết thương không ngừng trào máu.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nhìn chằm chằm vào Dận Vũ, đối phương bị thương rất trầm trọng, ngụm máu phun ra xen lẫn mảnh vụn nội tạng, điều này tuyệt đối không giả bộ được.
– Chân Long đại nhân, đã già thật rồi.
Thượng cổ Chân Long gần như là tồn tại vô địch trong truyền thuyết, Lý Vân Tiêu nằm mơ cũng không ngờ có ngày bị hắn đánh hộc máu.
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, người kiếm như một bỗng nhiên đâm lên.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
– Long Quyền, Vô Lượng Quang!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai lực lượng đụng vào nhau, yếu hơn lần thứ nhất hai người đụng độ nhiều, dù sao cơ thể đã bị tiêu hao lớn.
Ánh sáng chói lòa đánh thẳng vào cơ thể hai người. Lý Vân Tiêu cảm thấy trên người có ngàn vạn đao cắt, vô cùng đau lớn.
Nhưng Diệu Pháp Linh Mục xuyên thấu ánh sáng chói lòa nhìn Dận Vũ bị trùng kích nghiền nát toàn bộ vảy trên người, hầu như sắp gục.
Lý Vân Tiêu thầm quyết tâm:
– Thắng thau vào đợt tấn công này đây!
Lý Vân Tiêu cắn chặt răng mạnh mẽ chịu đựng đau nhức kịch liệt tiến lên trước mấy bước chém mạnh nhát kiếm xuống.
– Ầm ầm!- Răng rắc!
Đột nhiên có tiếng đất đá nứt vỡ, thanh âm rất nhẹ nhưng không thoát khỏi lỗ tai Lý Vân Tiêu được.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng thanh âm này chui vào tai Lý Vân Tiêu lam hắn bản năng cảm thấy không ổn. Nguy hiểm mãnh liệt nổi lên trong lòng Lý Vân Tiêu, hình như hắn đã trúng kế.
– Sao lại như vậy?!
Lòng Lý Vân Tiêu hơi rung động, vắt óc nghĩ mãi không ra nhưng vì cá tính hắn cẩn thận nên quyết định buông bỏ nó. Kiếm chém ra vừa đi được nửa đường thì đột nhiên rút về, lao nhanh ra sau.
Trong lòng của hắn hơi giọng Dận Vũ nhạt nhẽo vang lên:
– Rất lanh trí, hiện tại mới muốn chạy trốn sao?
Thanh âm không chút tình cảm lại khiến người run cầm cập.
Bùm bùm!
Không khí liên tiếp nổ, thân rồng đánh nát không gian di chuyển đến bên cạnh Lý Vân Tiêu, một vuốt rồng từ trên trời giáng xuống.
Lý Vân Tiêu hết hồn không kịp nghĩ nhiều cũng dùng một chưởng phong vân, nghênh đón vuốt rồng chụp xuống.
Bùm!
Hai lực lượng công kích, Lý Vân Tiêu vừa thi triển ra Kiếm Trảm Tinh Thần thì do uy lực Đại Phong Vân chưởng quá yếu bị long trảo đánh nát.
Cự trảo giáng xuống chộp Lý Vân Tiêu vào lòng bàn tay, bắt chặt gắt gao.
Cùng lúc đó, Dận Vũ tay kia bắt ấn đánh vào ngực Lý Vân Tiêu. Hắn cảm giác cơ thể như bị gai mcầm, khó thể nhúc nhícha.
Lý Vân Tiêu sợ hãi kinh kêu:
– Minh Long Ấn!-
Mặt Lý Vân Tiêu thoáng chốc trắng bệch.
Dận Vũ cười đắc ý nói:
– Ha ha ha! Hắc hắc, đúng là Minh Long Ấn, lần này lại la giả sao?
Dận Vũ nhìn Lý Vân Tiêu nằm trong móng vuốt, đã là cá chậu chim lồng chắp cánh khó bay