Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thời gian còn nhiều...

Thương âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hắn vô cùng lo lắng, có lẽ đều là chủ nhân thánh khí, càng cảm thấy vận mệnh an bài.

Mạch nói:

- Ngươi cũng phát hiện nội bộ bọn chúng cũng không phải kiên cố như sắt nha? Có lẽ không cần chúng ta động thủ lần nữa, nói không chừng sẽ tự sụp đổ đấy.

Lúc này ấn phù đầy trời tiêu tan, lập tức xuất hiện đại lượng chiến xa và võ giả, giống như thiên binh thiên tướng, oai phong hiện ra.

Người Thánh Vực nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, những ấn ký trên chiến xa này, cùng với áo giáp của đám võ giả, đúng là Thánh Vực không thể nghi ngờ.

Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ gặp qua đám người này, mặc dù là Thương Ngô Khung cùng Ti Đình Ngữ cũng mờ mịt, mặc dù vô cùng giật mình nhưng đã tin lời của Vi Thanh.

- Vi Vô Nhai đại nhân, không thể ngờ ngài cũng ra khỏi thần đô.

Giọng nói lãnh đạm vang lên, một bóng dáng áo bào xám xuất hiện trước mặt mọi người, sắc mặt khô gầy, trong mắt không hề bận tâm, ánh mắt tỏa ra khí chất tang thương.

Thiên Chiếu Tử cả kinh nói:

- Công Dương Chính Kỳ, lại thật là ngươi!

Tất cả mọi người cảm thấy nội tâm lạnh như băng, Thánh Vực chấp chính giả, tất cả cục trưởng đều khó tin nhìn qua.

Nam Phong Tuyền nhịn không được phun mấy ngụm máu tươi, nói:

- Chính Kì đại nhân, tất cả là bố cục của ngươi sao?

Công Dương Chính Kỳ liếc nhìn nàng một cái, thở dài:

- Nam Phong Tuyền, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Hai tộc tranh đấu với nhau cũng là thiên đạo cho phép, ta làm gì có sức mạnh to lớn như vậy?

Nam Phong Tuyền tay phải che miệng, nhịn không được nước mắt rơi như mưa, nói:

- Bởi vì Thập Vạn Chân Thổ Ấn Phù, nếu ngươi không phong bế không gian, chúng ta đã sớm phá không rời đi, Hắc Vũ Hộ đại nhân cũng sẽ không chết.

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Chết sống có số, Hắc Vũ Hộ chết ta cũng rất khổ sở, chư vị nén bi thương.

Phốc!

Ti Đình Ngữ miệng phun máu tươi, giận dữ hét:

- Công Dương Chính Kỳ, nén bi thương con em ngươi ah!

Giọng của nàng vô cùng thê lương, xẹt qua trời cao, cố sử dụng một đám chân khí, lại cầm lục giác lưu tinh tiêu đâm thẳng vào Công Dương Chính Kỳ!

Tức giận hóa thành lực lượng, đó là bi thương và tức giận bị đồng bạn bán đứng.

Phanh!

Công Dương Chính Kỳ nhíu mày, vươn ra, một đạo phòng ngự trước người kéo dài, đem Ti Đình Ngữ đỡ được,

- Ti Đình Ngữ, ngươi tỉnh táo một ít.

- Tỉnh táo con em ngươi! Đã chết rất nhiều người, Hắc Vũ Hộ cũng chết, ngươi làm sao đối mặt với đồng bạn, làm sao đối mặt với người trong thiên hạ.

Ti Đình Ngữ khóc lợi hại, huyết lệ chảy xuống, nức nở nói:

- Uổng phí chúng ta tín nhiệm ngươi như vậy!

Công Dương Chính Kỳ thở dài một tiếng, nói:

- Trên đường thành cường giả, không được phép có nửa phần ngây thơ.

Bành!

Bàn tay của hắn đè xuống, phòng ngự chấn động, Ti Đình Ngữ phun ra một ngụm máu tươi, thương thế trên người nổ tung.

Lục giác lưu tinh tiêu rời tay bay đi, cô độc bay về phía chân trời.

- Ti Đình Ngữ!

Mấy tiếng hét thê lương vang lên, đều bi phẫn đến cực điểm, có Thiên Chiếu Tử, có Thương Ngô Khung....

Công Dương Chính Kỳ cũng nhướng mày, trong mắt sinh ra vài phần rung động, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Nam Phong Tuyền cũng bay lên ôm lấy nàng, chậm rãi trở xuống chiến hạm, nâng nàng đưa vào trong buồng nhỏ.

Nhưng đã không còn sinh cơ, máu tươi chảy đầy đất, thấm ướt xiêm y của nàng, Nam Phong Tuyền thấp giọng nức nở nghẹn ngào.

Bành!

Lục giác lưu tinh tiêu từ trên bầu trời rơi xuống, trực tiếp cắm cách đó không xa, linh khí mất hết, trở nên ảm đạm.

Tình cảnh này, mọi tiếng nói đều biến mất vô cùng tịch mịch.

Lý Vân Tiêu cũng một ngụm nộ khí xông chạy lên não, mắng:

- Công Dương Chính Kỳ, ngươi là lão thất phu, không thể ngờ cò độc ác như vậy.

Đột nhiên Công Dương Chính Kỳ quay đầu lại, lạnh như băng nhìn qua hắn, nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi có nguyệt đồng vô song, chẳng lẽ không có nhìn ra sao? Giết Ti Đình Ngữ cũng không phải là ta, mà là chính cô ta ah. Về phần nàng và Hắc Vũ Hộ chết, ta rất khổ sở.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Ti Đình Ngữ thật sự tự toái kinh mạch mà chết, nhưng đó là vì ngươi làm nàng đau thương mà chết, làm cho nàng triệt để tuyệt vọng.

- Hừ, đã không phải ta giết chết, dựa vào tính toán sổ sách lên đầu của ta! Còn nữa, bản thân của nàng trọng thương, chỉ sợ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Công Dương Chính Kỳ vừa giận dữ mắng mỏ, vừa tiện tay điểm qua.

Ánh sáng xanh bay ra khỏi người Ti Đình Ngữ, trực tiếp bay vào trong tay của hắn, chính là luân hồi đại chuyển bàn.

Lý Vân Tiêu tức giận:

- Phải chăng có lực xoay chuyển trời đất hay không còn chưa tới phiên ngươi nói, nguyên nhân làm cho nàng chết chính là ngươi không nghi ngờ. Phong tỏa thông đạo, hại chết Hắc Vũ Hộ, tự mình ra tay bức tử Ti Đình Ngữ, tội giết hại đồng tộc ngươi chạy thoát được sao?

Rốt cuộc sắc mặt Công Dương Chính Kỳ thay đổi, nếu như tội danh bị chứng thực, vậy hắn sẽ ô danh thiên cổ, quát:

- Bổn tọa bố trí chân thổ ấn phù chính là vì vây khốn Yêu tộc, sau đó điều khiển đại quân đến tiêu diệt, dụng tâm lương khổ như vậy lại bị ngươi tạt nước bẩn, chẳng lẽ không phải muốn làm người thiên hạ lạnh lòng hay sao. Về phần Hắc Vũ Hộ cùng Ti Đình Ngữ chết, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

- Hừ, tốt một câu hoàn toàn ngoài ý muốn!

Thiên Chiếu Tử giận dữ, giờ phút này không thẻ không phát tác, cắn răng nói:

- Vậy giờ này khắc này, ngươi muốn như nào?

Lý Vân Tiêu cũng cười không thôi, lại không tranh luận.

Cái gọi là người thắng làm vua, giờ phút này Công Dương Chính Kỳ và Vi Vô Nhai khống chế thế cục, chính mình có tức giận cũng không thể làm gì.

Vi Vô Nhai cười nói:

- Đã nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, có nên vỗ tay hay không?

Hắn vỗ tay tán thưởng.

Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nói:

- Vi Vô Nhai, ta kính trọng ngươi là tiền bối, nhưng không thể ngờ trong tay ngươi nắm giữ chiến lực như vậy, lại trốn trong âm thầm, mắt thấy vô số đồng tộc bị giết lại thờ ơ, thật sự khiến người ta thất vọng đau lòng.

Vi Thanh nộ cười nói:

- Ha ha, Công Dương Chính Kỳ, ngươi đang chê cười sao? Ngươi thống lĩnh lực lượng Thánh Vực, trước đại nghĩa thiên hạ lại trốn mà không xuất hiện. Ta khống chế lực lượng của mình, không có quan hệ tới Thánh Vực, ta xuất hiện hay không cũng không quan trọng.

Công Dương Chính Kỳ cười lạnh nói:

- Lực lượng của chính mình? Nếu không có tài nguyên Thánh Vực cung cấp, những quỷ tu la này có thể xuất hiện được sao? Về phần bổn tọa, tất nhiên là bố cục một mẻ hốt gọn yêu tộc, há do phụ tử các ngươi tùy ý phỏng đoán bậy bạ.

Vi Thanh lạnh lùng nói:

- Tốt cho câu một mẻ hốt gọn, đã như vầy, ta an vị xem thần uy của đại nhân đấy.

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Những Yêu tộc này bổn tọa tự nhiên sẽ đối phó, nhưng phụ tử các ngươi thân là chấp chính giả của Thánh Vực, lại một mình dùng tài nguyên Thánh Vực bồi dưỡng lực lượng của mình, thực thích hợp sao?

Vi Thanh cau mày nói:

- Ngươi lải nhải những lời này là muốn làm gì?Công Dương Chính Kỳ hai tay thả lỏng phía sau, chậm rãi nói ra:

- Giờ phút này hai tộc chiến sự căng thẳng, bổn tọa muốn điều động quỷ tu la.

- Điều động? Ha ha, nằm mơ a!

Vi Thanh giận quá thành cười, nói:

- Công Dương Chính Kỳ, ngươi cũng là kẻ tâm tư cẩn thận, sao lại nói ra chuyện buồn cười như vậy?

Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nói:

- Buồn cười đúng không? Nếu phụ tử các ngươi cảm thấy buồn cười, bổn tọa sẽ cân nhắc sẽ trừ nội loạn trước mới an bên ngoài.

Sắc mặt phụ tử Vi Thanh lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào Công Dương Chính Kỳ. Vi Vô Nhai càng nhìn hắn một hồi, nói:

- Tốt, tốt, không hổ là nhân tuyển do Mộng lão nhân tuyển chọn năm đó, quả thật làm cho ta chấn động. Trước đại sự tranh giành số mệnh hai tộc, cho dù là ai cũng không dám làm ẩu, mà ngươi lại nội đấu, thật sự làm lão phu mở rộng tầm mắt.

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Thánh Vực năm vị chấp chính tư, bình tĩnh mà xem xét, qua nhiều năm như vậy trừ ta, có ai quản chuyện thiên hạ? Hôm nay ta sẽ phụ trách với thiên hạ này. Bản thân ta là Thánh Vực chấp chính tư, làm sao cho phép lực lượng như quỷ tu la nằm ngoài khống chế. Vi Vô Nhai đại nhân, các ngươi là muốn chống lại Thánh Vực, tự lập môn hộ sao?

Trên việc này Vi Thanh tự giác đuối lý, hừ lạnh nói:

- Mặc ngươi hoa ngôn xảo ngữ như thế nào, cũng mơ tưởng cái gọi là ‘ điều động ’, nhưng ta có thể cam đoan, từ việc này, quỷ tu la có thể tham chiến giúp ngươi.

- Tham chiến? Bốn mươi chín tên quỷ tu la này trong mắt bổn tọa, uy hiếp thậm chí còn trên cả Yêu tộc. Nếu không quy thuận, bổn tọa làm sao có tâm tư tham chiến.

Ánh mắt Công Dương Chính Kỳ lạnh như băng, vung tay lên, võ giả kim giáp đầy trời, giẫm trên chiến xa lao tới, vây quanh đám người Vi Thanh.

Sắc mặt Vi Vô Nhai phát lạnh, quát:

- Công Dương Chính Kỳ, ngươi thật muốn nội đấu?

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Kính xin Vô Nhai đại nhân dùng đại cục làm trọng, bốn mươi chín tên quỷ tu la bổn tọa tạm thời hợp nhất, sau đó lại thương nghị cũng không muộn.

- Ha ha, tạm thời hợp nhất, cút con mẹ của ngươi đi!

Vi Vô Nhai lập tức nói tục, quát:

- Đã muốn chết, lão phu sẽ giết ngươi trước! Ẩn lui mấy chục năm, xem ra thiên hạ đã không nhớ rõ tên của lão phu rồi!

Sát khí trên người của hắn bạo phát, lập tức mây đen đầy trời, thiên buồn địa thảm, dị tượng lộn xộn.

Bốn mươi chín tên quỷ tu la trong thời gian này thôn phệ không ít nguyên thạch, tổn thương trên người khôi phục, lực lượng đều ở đỉnh phong.

Biến hóa này làm cho Công Dương Chính Kỳ và đám Yêu tộc chung quanh vô cùng hoảng sợ.

Có thể dựa vào thôn phệ nguyên thạch khôi phục lực lượng trong thời gian ngắn, đây hoàn toàn là binh khí giết chóc.

Đám thủ hạ của Công Dương Chính Kỳ không ít người nhíu mày, nhưng mà trong nháy mắt, trên mặt sinh ra cao ngạo và khinh miệt, dường như không đặt đám quỷ tu la vào trong mắt.

Vi Thanh nhìn chung quanh một vòng, nói:

- Những tử sĩ này do ngươi bồi dưỡng ra sao? Ta từng chú ý dò xét nhưng không tìm được chút tin tức nào, ngươi giữ bí mật đúng là tuyệt mật nha!

- Có sao?

Công Dương Chính Kỳ nhàn nhạt nói ra:

- Còn không phải bị ngươi phát giác được dấu vết để lại. Khâu Mục Kiệt nghiên cứu sinh ra lối tắt, kết hợp chung cực thể và tử thi chuyển sinh thuật, tăng thêm chiết xuất huyết dịch, luyện chế ra binh khí giết chóc, thật khiến cho người ta bội phục.

Sắc mặt Vi Thanh đại biến, quát:

- Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Những tà thuật còn lại hắn có thể thừa nhận, duy chỉ có cái kia tử thi chuyển sinh thật sự dùng không ít thi thể tiền bối Thánh Vực, việc này nếu truyền ra ngoài phiền toái lớn lắm.

- Ha ha, hai vị không muốn thừa nhận cũng được.

Công Dương Chính Kỳ bộ dáng không sao cả, nói:

- Ta chỉ không đành lòng nhìn binh khí giết chóc hai vị dùng tâm huyết tạo ra bị hủy đi mà thôi, mặc dù là tà binh, chỉ cần sử dụng chính xác vẫn có thể làm việc chính đạo, cũng như Tài Quyết Chi Nhận.

Vi Vô Nhai cười lạnh nói:

- Ha ha, tà binh? Chính xác? Là ai cho ngươi quyền lực lớn như vậy, ngươi có thể phân biệt chính tà sao? Ngươi có tư cách gì phân biệt chính tà?

Công Dương Chính Kỳ lạnh nhạt nói:

- Đã như vầy, chỉ có thể người thắng làm vua!

Hai mắt của hắn phát lạnh, một đạo tinh thần lực truyền ra, tất cả tử sĩ lập tức nhận lệnh, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, liền giẫm lên chiến xa tiến lên.

Những tử sĩ khí thế cũng không cường đại, nhưng mà lực trùng kích không ngừng tăng lên, có chút thậm chí thân thể sinh ra biến hoa có thê thấy được, khí thế cường đại không ngừng tăng lên.

- Cái gì? Chuyện gì xảy ra?

Phụ tử Vi Thanh đều cả kinh, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lý Vân Tiêu càng chấn động mãnh liệt, thi triển diệu pháp linh mục quan sát, thân thể những tử sĩ xác thực phát sinh một loạt phản ứng, hơn nữa những biến hóa này hắn đã gặp qua.

Lúc ở thành Hồng Nguyệt, hắn từng trên người võ giả tên là Văn Lâm, hắn tới từ Thánh Vực, lúc ấy chính mình sưu trí nhớ của hắn, lại bị lực lượng phong ấn ngăn lại.

Sau đó Văn Lâm đào tẩu, thân thể sinh ra một loạt biến hóa tương tự như những tử sĩ này.

Mà Văn Lâm yêu hóa thành yêu viên, những tử sĩ này cũng phản ứng như vậy.

Thiên Chiếu Tử chấn động tâm thần, cả kinh nói:

- Huyết mạch phản tổ!

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

- Huyết mạch phản tổ? Chẳng lẽ Công Dương Chính Kỳ có thể khống chế phản tổ?

Thiên Chiếu Tử giống như không thể tin được, rung giọng nói:

- Bí mật huyết mạch, chuỗi gien, chẳng lẽ đều bị hắn phá giải? Cái này, điều này sao có thể?

Lý Vân Tiêu lập tức hiểu được, lúc trước Văn Lâm hóa thành yêu viên, hắn có cảm giác cái gì đó không đúng, thì ra không phải là yêu hóa bình thường, mà là huyết mạch phản tổ.

Hắn truy hỏi:

- Chẳng lẽ huyết mạch phản tổ và phá giải chuỗi gien có quan hệ sao?

Khâu Mục Kiệt từng nói qua, nghiên cứu nhân thể thuật đạo có ba cửa ải khó khăn nhất, theo thứ tự là linh hồn, huyết mạch cùng chuỗi gien. Mặc dù là thiên tài như Khâu Mục Kiệt cũng dừng bước trước ba khó khăn này, chỉ có thể đạt được chung cực thể, khó có thể tiến thêm một bước.

Thiên Chiếu Tử cắn răng không nói, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào những kim giáp tử sĩ và quỷ tu la.

Thần đạo chi lộ đoạn tuyệt đã lâu, mười vạn năm qua vô số cường giả vì trùng kích thần đạo, không thiếu các loại thiên tài, vắt hết óc nghĩ vô số biện pháp, cuối cùng dừng trước đạo khảm cuối cùng.

Trước đạo khảm này lại sinh ra vô số đồ vật thiên kỳ bách quái, có chút lực lượng vô cùng cường đại, lại dùng mất đi thần trí và tiềm năng làm đại giá, cơ hồ đồng đẳng với cái xác không hồn, được xưng là binh khí giết chóc.

Những kim giáp tử sĩ và quỷ tu la chính là hai loại trong đó, vô cùng khủng bố.

Thời điểm lực lượng kim giáp tử sĩ tăng lên tiếp cận với quỷ tu la, sắc mặt Vi Vô Nhai rốt cục biến hóa.

- Tốt, rất tốt! Người được Mộng lão nhân tiến cử quả nhiên khó lường, Công Dương Chính Kỳ, lão phu nhìn lầm ngươi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK