Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1394: Sinh khí. (1)

Lý Vân Tiêu nói với hai người:

Nơi này có hòn đảo nào linh khí dồi dào một chút không?

Cẩn Huyên nghe được nội tâm nổi lên tư vị nói không nên lời, chỉ cảm thấy ê ẩm, nếu không phải vì chờ đợi tin tức Đinh Linh Nhi, sợ rằng hắn đã không ở lại đây rồi. Nhưng nàng cũng đồng thời vui vẻ thay Đinh Linh Nhi, âm thầm trách cứ bản thân không nên có tâm thái nữ nhân nhỏ nhen như vậy, huống hồ Vân thiếu vốn chính là của Đinh Linh Nhi, mình ghen tuông làm gì chứ?

Nhưng càng nghĩ vậy, nàng lại càng khổ sở lòng chua xót.

Cư An Nhiên suy nghĩ một chút, mới cười khổ nói:

Hồi bẩm Vân thiếu đại nhân, bên này trong vòng ngàn dặm không có hòn đảo linh khí dồi dào nào cả. Nếu không Bắc Minh Thiên Lộc kia cũng không cần chạy không biết tung tích. Nếu chỉ là tu luyện nửa tháng thì thương hội Thiên Nguyên có thể cung cấp đầy đủ nguyên thạch cực phẩm, dựng ra một mật thất tu luyện để Vân thiếu sử dụng.

Lý Vân Tiêu đang muốn đáp tạ, Cẩn Huyên vội hỏi:

Mật thất như vậy, thương hội Tử Vân cũng có thể dựng, không cần làm phiền Cư hội trưởng rồi.

Cư An Nhiên cũng nhìn ra tình nghĩa mà Cẩn Huyên dành cho Lý Vân Tiêu, nhưng về phần Lý Vân Tiêu có thái độ gì với Cẩn Huyên thì hắn không rõ. Nhưng đây cũng không phải là chuyện hắn có thể quan tâm, liền cười nói:

Vậy thì làm phiền Cẩn Huyên đại nhân rồi.

Mấy người trao đổi một lúc, sau khi hiểu được một ít chuyện về Đông Hải, Cư An Nhiên liền cáo từ rời di.

Cẩn Huyên lập tức bảo Giang Thiên Dong lấy ra tất cả nguyên thạch cực phẩm trong thương hội, hơn nữa còn trao đổi với thương hội ở phụ cận, để duy trì Lý Vân Tiêu tu luyện trong nửa tháng.

Sau khi xác nhận người sau lưng thương hội Tử Vân chính là Lý Vân Tiêu, cách cục thế lực thương hội mới tại trấn Hải Thiên đã không cách nào thay đổi, trừ phi ngày nào đó Lý Vân Tiêu đột nhiên tiêu đời, lúc này mới có thể một lần nữa thay đổi cách cục mới.

Tất cả hội trưởng thương hội cũng đều là người khôn khéo, biết rõ thuận thế mà làm. Nếu đã không cách nào thay đổi, vậy thì làm tốt quan hệ với thương hội Tử Vân mới là việc cấp bách hiện giờ.

Cho nên phần đông thương hội cũng đều rất hào phóng lấy ra một ít nguyên thạch cực phẩm để hối đoái, hơn nữa giá trị còn thấp hơn thị trường rất nhiều.

Khát vọng lớn nhất của Lý Vân Tiêu hiện giờ chính là tranh thủ thời gian tiến giai Võ Đế, chỉ cần có thể khống chế Cửu Thiên Đế Khí, dùng những thủ đoạn của hắn hiện giờ, tuy rằng vẫn không thể xưng hùng đại lục, nhưng đủ để hoành hành không sợ rồi.

Tự hắn xây dựng một cái Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, nhắm hai mắt lại bắt đầu tu luyện.

Bất quá chỉ một lát, đã đột nhiên cảm thấy một cổ uy áp lâm không mà đến, Cửu Thiên Đế Khí hắn khát vọng đến cực điểm trực tiếp hóa thành kình lực chấn xuống, như thiên thạch muốn nện cho hắn phấn thân toái cốt vậy.

Chẳng lẽ là hộ vệ Bắc Minh thế gia sao?

Lý Vân Tiêu sau khi suy tư ngắn ngủi liền trực tiếp rút ra trường kiếm, hàn ý trên Lãnh Kiếm Băng Sương trực tiếp đóng băng tất cả bốn phía, một kiếm quét ngang ra, lập tức phá vỡ đế khí kia.

Mật thất tu luyện vừa bố trí cũng bị triệt để chôn vùi dưới một quyền một kiếm này, tất cả nguyên thạch cực phẩm đều bị đánh nát bấy, một mảnh nguyên khí như biển lan tràn trong thương hội Tử Vân.

Người tới sau một ít, thân ảnh lâm không lập loè xuống, liền lập tức bắn về phía bờ biển.

Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, hai con ngươ như nguyệt, nhìn bóng lưng người nọ hắn đã nhận ra là ai, hắn hơi hơi trầm tư, liền hóa thành một đạo lôi đình, phi độn đuổi theo.

Tiếng vang do hai người giao thủ lập tức kinh động tới tất cả mọi người thương hội, bọn người Cẩn Huyên lúc chạy ra đã không còn thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu đâu nữa.

Giang Thiên Dong thì cảm nhận được nguyên khí đầy trời, lúc này mới phát hiện nguyên thạch cực phẩm mà nàng phải chuẩn bị hơn nữa ngày này đều đã hỏng rồi, cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Lý Vân Tiêu đuổi theo một lát, hai người đã một trước một sau ra khỏi trấn Hải Thiên, trực tiếp tiến vào Đông Hải, bay ít nhất hơn ngàn dặm, người phía trước mới dần ngừng lại.

Lý Vân Tiêu cũng thoát ra thân hình, lâm không mà đứng, lạnh lùng nói:

Liêu thành chủ, loại phương thức chào hỏi này rất đặc biệt a?

Người nọ xoay người lại, khóe miệng ngậm lấy vui vẻ, đúng là Liêu Dương Băng.

Lý Vân Tiêu còn tưởng rằng hắn định nói gì đó, lại không nghĩ tới đối phương không nói hai lời, liền trực tiếp ra tay, một đạo đao mang thanh sắc lập tức trảm phá không gian mà đến, nước biển dưới ngàn mét đều bị hóa thành hai nửa dưới một đao này.

Lý Vân Tiêu tuy rằng thủ đoạn rất nhiều, nhưng chính diện ngạnh kháng công kích của Võ Đế trung giai vẫn cảm thấy rất cố hết sức/

Hắn trực tiếp tế ra Giới Thần Bi, thế giới chi lực kéo dài ra trên không trung, điên cuồng cắn nuốt đao khí đầy trời, lượn vòng tới chỗ đao mang kia mà đi.

“Oanh”

Dưới một kích, hào quang Giới Thần Bi liền tán hết bị chấn lui trở về, kéo theo Lý Vân Tiêu cùng bị đánh bay ra xa xa.

Nước biển bị dư âm còn lại dẫn dắt, sinh ra lực xoay tròn khổng lồ, một đạo hải lưu cự đại nghịch không mà đi, bay thẳn đến chân trời

Giới Thần Bi cùng Lý Vân Tiêu tâm thần tương liên, khiến hắn cũng bị chấn đến thất điên bát đảo, tạng phủ trong cơ thể chịu tổn thương tình trạng nhất định, phun ra một ngụm máu tươi.

Lý Vân Tiêu cầm n Giới Thần Bi như cục gạch, trong mắt lộ lửa giận nhìn chằm chằm vào Liêu Dương Băng, tâm niệm xoay nhanh, đang suy nghĩ xem có nên hạ sát thủ không.

thực ực Liêu Dương Băng có lẽ không kém Mạc Tiểu Xuyên bao nhiêu, thêm vào Pháp tướng Kim Thân của hắn và Hác Liên Thiểu Hoàng, tỷ lệ đánh chết Liêu Dương Băng vẫn rất lớn

Đang lúc hắn do dự thì Liêu Dương Băng ở xa xa đột nhiên cười ha hả, chớp động mấy cái liền xuất hiện bên người Lý Vân Tiêu, vẻ mặt vui tươi hớn hở.

Lý Vân Tiêu lau đi máu nơi khóe miệng lạnh lùng nói:

Cười đã chưa? Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích thì thành chủ trấn Hải Thiên sợ rằng phải thay người rồi.

Liêu Dương Băng tự nhiên sẽ không tin tưởng lời hắn, cho rằng chẳng qua chỉ là ngoan thoại tranh giành mặt mũi thôi, phối hợp cười nói:

Không phải buồn cười, mà là Liêu mỗ thật cao hứng. Thực lực Vân thiếu quả nhiên không khiến ta phải thất vọng, ta nghĩ chúng ta có lẽ có thể hảo hảo nói chuyện rồi.

Lý Vân Tiêu ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói:

Một đao vừa rồi chính là vì hảo hảo nói chuyện sao?

“Đương nhiên”

Liêu Dương Băng lơ đễnh nói:

Lý Vân Tiêu dược vinh danh là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, nếu ngay cả một đao của Liêu mỗ cũng không tiếp được…, vậy thì chỉ có thể nói là có tiếng không có miếng, giết cũng thôi đi. Chỉ khi nào ngươi có thể tiếp được một đao của ta, mới có tư cách cùng ta nói chuyện.

Hắn nhìn ra mặt Lý Vân Tiêu tràn đầy nộ khí, lạnh nhạt cười nói:

Người trẻ tuổi, không nên hở chút liền tức giận. Chuyện trên đời vốn chính là vậy, nếu không có thực lực tương đương, sao có thể vui sướng chơi đùa được chứ? Ta biết rõ ngươi khẳng định còn có thủ đoạn át chủ bài, nhưng ta cũng thế, tức giận và đấu khí, đó là hành vi mà người ngu xuẩn mới có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK