– Mẹ kiếp, vĩnh sinh chi giới thật sự là nơi khắc ta mà, sợ rằng trước khi rời khỏi đây, thương thế sẽ không tốt lên được.
Nội tâm Lý Vân Tiêu phàn nàn, thầm nghĩ:
– Bết bát nhất là, chỉ sợ không thể rời khỏi đây.
Chỉ thấy đâu suất thiên phong bị đánh vào mặt đất, sơn nửa sơn thể bị vùi dưới đất đá.
Cảnh tượng kinh khủng này, từ lúc đâu suất thiên phong ra đời tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua.
Vào lúc này nam tử chiến y giơ tay cầm lấy Phúc Địa Ấn, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Phốc!
Nam tử kia cũng bị phản chấn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, đưa tay thu hồi Phúc Địa Ấn, bản thân vô cùng cẩn thận.
Mục Tinh còn chấn động trong uy lực cú va chạm vừa rồi, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói:
– Các hạ đã mang Phúc Địa Ấn, Phiên Thiên Ấn đâu?
Nam tử chiến y bình ổn chân nguyên, xương cốt kêu đùng đùng, lúc này làm tư thái phòng ngự, dường như cũng không có ý định nói chuyện, nhưng cũng không cho bọn họ vào cốc.
Mục Tinh thấy hắn không nói, cau mày nói:
– Xin hỏi danh hào các hạ?
Nam tử chiến y nói:
– Chiến Phách.
Cái tên thập phần lạ lẫm, dường như cũng không có người nghe qua, Mục Tinh cùng Cố Thanh Thanh nhìn nhau. hai người lắc đầu.
Cố Thanh Thanh nói:
– Chưa từng nghe qua, vậy cũng không cần khách khí. Lý Vân Tiêu, dùng đâu suất thiên phong của ngươi nện đi, bức người kia hiện thân.
– Tốt!
Lý Vân Tiêu cũng thở sâu, bình ổn thương thế bản thân, lại vận dụng đâu suất thiên phong nên thẳng tới, trên thân ngọn núi tỏa ra hào quang sáu màu.
Chiến Phách cả kinh, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Đột nhiên bên cạnh hắn có kim quang lóe lên, trống rỗng xuất hiện một người tới, cũng cũng mặc chiến y, sắc mặt lạnh lùng nhìn qua mọi người
– Đại ca.
Chiến Phách cả kinh, mới kịp phản ứng, vui vẻ nhìn qua nam tử bên cạnh, nói:
– Tốt rồi?
Nam tử kia chính là huynh trưởng Chiến Phách, tên là Chiến Du, sắc mặt phi thường trầm ngưng, lắc đầu nói:
– Lão bất tử không chịu suy tính, mặc kệ ta uy bức dụ lợi thế nào cũng không làm.
Cố Thanh Thanh kinh hãi, tức giận nói:
– Các ngươi làm gì đại nhân?
Chiến Phách nhíu mày, nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Chiến Du lạnh lùng nói:
– Nếu vĩnh sinh chi giới mở ra, khẳng định quy tắc đã trở lại đại địa, chúng ta không cần phong ấn bản thân mình, có thể trở lại Thiên Võ Giới. Về phần lão bất tử này, ta ý định cùng mang đi. Ta cũng không tin huynh đệ chúng ta không có biện pháp làm gì được hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn qua mọi người, trách móc nặng nề:
– Như thế nào, một bầy kiến hôi cũng không thu thập được, sao ngươi rác rưởi thế.
Chiến Phách xấu hổ cúi đầu xuống, nói:
– Đại ca, bọn chúng thực lực không thể khinh thường. Hơn nữa ngọn núi của tiểu tử kia dường như do thiên hạ ngũ hành thổ ngưng tụ thành, không biết luyện hóa thé nào mà lợi hại thế, có thể áp chế Phúc Địa Ấn.
– Ah?
Ánh mắt Chiến Du ngưng tụ, nhìn qua ngọn núi trong tay Lý Vân Tiêu, đột nhiên đồng quang lóe lên, ngưng trọng nói:
– Đây là thủ pháp luyện chế thượng cổ, hội tụ nguyên tố thổ hệ khác nhau sinh ra, trong ấn tượng của ta có một thứ như vậy, gọi là ‘ thất sắc đâu suất thiên ’?
Lý Vân Tiêu chấn động, nội tâm vô cùng kinh hãi, Linh Mục Địch chính là dựa vào thủ pháp này luyện chế đâu suất thiên phong, không thể ngờ người trước mặt lại nhìn ra.
Chiến Phách cũng cả kinh nói:
– Luyện chế cổ pháp, chẳng lẽ cũng giống Phúc Địa Ấn của chúng ta?
– Chậc chậc, chuyện trở nên có ý tứ rồi. Không chỉ có có thất sắc đâu suất thiên, hơn nữa ta không nhìn lầm thì nữ tử này có thiên phượng niết thể.
Khóe miệng Chiến Du cười dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phi Nghê.
Hiển nhiên thất sắc đâu suất thiên tuy làm hắn cảm thấy có ý tứ, nhưng xa xa không bằng Phi Nghê.
– Thiên phượng niết thể!
Chiến Phách cũng ăn cả kinh, lúc này mới cẩn thận quan sát Phi Nghê, xác thực cảm nhận được thiên phượng chân lực mênh mông trên người của nàng.
– Ha ha ha, thật sự là vận khí tốt, ông trời lại đưa thiên phượng niết thể cho chúng ta.
Chiến Du nhìn chằm chằm vào Phi Nghê, càng nhìn càng ưa thích, cười lên ha hả.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ngươi thật sự tự tin, xác định không phải đưa ngươi đi gặp diêm vương sao?
Trong mắt Chiến Du đầy mỉa mai, nói:
– Nguyên vẹn đâu suất thiên hẳn là bảy màu, mà ngươi chỉ có sáu màu, hiển nhiên còn chưa luyện thành, hơn nữa ta thấy khí sắc của ngươi cực kém, căn bản không có lực đánh một trận. Đám người còn lại tuy khó giải quyết, nhưng mà bổn tọa có nắm chắc.
Thân thể của hắn lóe lên, hắn trực tiếp xông thẳng tới, cuồng vọng đến cực điểm. Thân pháp vừa động đã xuất hiện trước mặt Phi Nghê.
Năm ngón tay duỗi ra, trong thiên địa xuất hiện năm cây cột lớn, hóa thành lồng giam màu vàng chụp xuống.
Thấy hắn cuồng vọng như thế, xem Phi Nghê như vật trong tay của mình, lập tức làm mọi người tức giận.
Phi Nghê cũng giận dữ khó nén, thân thể bốc cháy, hóa thành hình thái thiên phượng, giương cánh bay lên không.
Biển lửa khôn cùng tỏa ra, năm cột sáng màu vàng chấn động, nhưng nàng không cách nào thoát ra khỏi lao lung này.
Năm cột sáng xuyên thấu qua biển lửa, trực tiếp bắn vào đại địa, sau đó Chiến Du nắm tay lại.
Một chiêu này kinh thiên động địa, Phi Nghê biến thành phượng ảnh bị bức trở lại chân thân, bị năm cột sáng nhốt vào trong, lập tức hoảng hốt.
Đột nhiên không gian sau lưng Chiến Du thay đổi, Lý Vân Tiêu thuấn di đánh ra một chưởng.
Đâu suất thiên phong trong tay biến lớn.
– Tìm đường chết!
Chiến Du quát một tiếng, nâng tay còn lại lên, kim quang chói mắt lập lòe, trong đó vô số trận vân hiển hiện, khó dung hợp với kim quag.
Ầm ầm!
Nghiêng trời lệch đất, thay đổi bất ngờ, thời không ngưng kết, tất cả diễn ra quá nhanh.
Phốc!
Lý Vân Tiêu phun máu lần nữa, trên người sinh ra kim quang, hào quang lưu ly trên người bắn ra chung quanh, hắn rơi thẳng xuống đất.
– Phu quân!
– Phi Dương!
Phi Nghê và Khúc Hồng Nhan đồng thời kinh hô, Phi Nghê khẩn trương, nàng thi triển thần thông thế nào cũng không được, hơn nữa lồng giam càng ngày càng nhỏ, nàng sắp bị giam triệt để.
Khúc Hồng Nhan bay xuống, ngăn cản trước mặt Lý Vân Tiêu.
Chiến Du đánh một kích cũng không đắc ý, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, ánh mắt kinh nghi bất định nói:
– Đây chính là nam vực vương Hiểu Phong lưu ly quang minh thân?
– Ngươi nên lo cho mình trước đi.
Mấy đạo quang mang phóng lên trời, đồng thời ra tay vây công Chiến Du.
Chiến Du nhướng mày, Bố Tử ba người hắn xem nhẹ, phất tay áo bắn ra một đạo kim quang đánh lui ba người.
Mà Cố Thanh Thanh, Mục Tinh cùng Mạch làm hắn cảnh giác, tay trái kết ấn nện xuống.
Ầm ầm!
Phiên Thiên Ấn bay ra, dễ dàng nghiền nát không gian, lập tức ngăn cản ba người này.
Cố Thanh Thanh vốn thực lực yếu nhất, giống như Lý Vân Tiêu, nàng phun ra một ngụm máu sau đó rơi xuống đất.
Mục Tinh thì bị Phiên Thiên Ấn đánh bay mấy ngàn trượng.
Chỉ còn Mạch chống đỡ tại chỗ, trên người huyết quang đại thịnh, lui mấy trăm trượng mới tiêu trừ lực lượng này.
– Ân? Hư Cực Thần Cảnh! Quả nhiên có chút bổn sự, Chiến Phách, người này giao cho ngươi.