Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu đi Hóa Thần Hải, bị Kỳ Thắng Phong quấn lấy, sẽ bỏ qua hắn sao? Dù sao nơi phong ấn vô cùng có khả năng còn só lại thập phương quy tắc, là nơi bước vào Thần cảnh chân chính,

Huyền Hoa thấy hắn do dự, nói:

- Dù sao ngươi là trưởng lão danh dự của Hóa Thần Hải, hơn nữa ngươi quên Dương Địch sao?

Nội tâm Lý Vân Tiêu run lên, nhớ tới tên đệ tử này, nói:

- Tốt, ta sẽ theo ngươi đi Hóa Thần Hải.

Huyền Hoa đại hỉ, vài tên trưởng lão Hóa Thần Hải cũng tươi cười.

Trong lúc này, trên trời có mây tím bay tới, có nhiều bóng người xuất hiện, nương theo đó là một đám nữ tử xinh đẹp bay tới.

- Tham kiến cung chủ!

Chừng hơn trăm người, những cô gái này bay thẳng tới bên người Khúc Hồng Nhan, đều bái chào.

Chính là người tiếp viện của Thần Tiêu Cung chạy đến, lúc trước thiên địa bị phong ấn, không cách nào đả thông thông đạo, vào lúc này mới hàng lâm.

Sau lưng nhiều nữ tử này, chỉ có một người lạnh nhạt đứng đó, chính là lão giả áo đen, Lý Vân Tiêu kinh ngạc, lão giả kia là Ninh Khả Vi.

Nhìn kỹ lại, Ninh Khả Vân cũng đứng trong đám người, còn có mấy trưởng lão bị hắn đánh bại lúc đi Thần Tiêu Cung cách đây không lâu.

Mấy trưởng lão này phát hiện ra hắn, thần sắc khó coi.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, cũng không quan tâm bọn họ.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Không thể ngờ Hoa Thường đại nhân xuất quan, Ninh Khả Vi thành chủ cũng tới, hai vị vất vả, các vị cũng vất vả, không cần đa lễ.

Ninh Khả Vi gật đầu nói:

- Cung chủ đại nhân nghiêm trọng.

Nữ tử váy tím đứng đầu chúng nữ, bộ dáng thùy mị tự nhiên, nói:

- Nghe nói Yêu tộc quy mô xâm chiếm Ngũ Hà Sơn, ta vâng mệnh tới đây, không ngờ lại muộn.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Một lời khó nói hết, chuyện nơi này người trong thiên hạ sẽ biết sớm thôi, ngươi thông báo cho Hàn sư thúc thay ta, ta muốn rời khỏi một hồi, không thể kịp thời trở về. Chuyện Thần Tiêu Cung sẽ do Hoa Thường và các trưởng lão thương lượng giải quyết.

Hoa Thường ngoài ý muốn, nhìn qua Lý Vân Tiêu, dường như hiểu được, nói:

- Thần Tiêu Cung sắp xuất sơn, cung chủ đại nhân không trong núi, như vậy không tốt lắm đâu? Tăng thêm thế sự hiện tại, không có cung chủ tọa trấn là không được.

Khúc Hồng Nhan mặt lộ vẻ khó xử, hiển nhiên không muốn rời khỏi Lý Vân Tiêu, thậm chí vị trí cung chủ nàng cũng không tâm tư, nhân tiện nói:

- Đã tìm được Quân Đình chưa?

Không ít người là nhíu mày, toàn bộ nhìn về phía Lý Vân Tiêu.

Khúc Hồng Nhan phát giác được khác thường, nói:

- Như thế nào?

Lý Vân Tiêu sờ cằm, không biết nói như thế nào, nhân tiện nói:

- Hàn Quân Đình đang ở trong Giới Thần Bi, toàn bộ câu chuyện trong đó một lời khó nói hết, là nàng muốn giết ta, vì vậy ta bắt nàng lại, chuyện trong đó rất phức tạp.

Sắc mặt Khúc Hồng Nhan trầm xuống, nói:

- Quân Đình thật sự là xằng bậy! Chư vị trưởng lão, Quân Đình không nói rõ tình hình cho các ngươi, hay là cố ý giấu diếm ta?

Đám người Lạc Xuân Nhu biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng nói:

- Chúng ta cũng không biết rõ tình hình.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Quỳ Hoa bà bà Hợp Âm Nữ đâu rồi? Bổn cung cho các ngươi đi theo bên cạnh Quân Đình, đừng nói với ta các ngươi cũng không biết tình hình!

Quỳ Hoa bà bà Hợp Âm Nữ mặt xám như tro, vội vàng lăng không dập đầu, không dám nói lời nào.

Khúc Hồng Nhan vung tay lên, một lực lượng ngăn cản hai nàng lại, nói:

- Hiện tại không cần các ngươi chịu tội, việc này ta sẽ tra rõ ràng, sau đó định tội sau.

Hai người run rẩy, cũng không dám dập đầu nhận tội.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Phi Dương, Hàn Quân Đình là đệ tử ta, lại là đệ tử Thần Tiêu Cung, mong giao cho ta, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ta và ngươi không cần rườm ra thế đâu. Nhưng ta thấy Hàn Quân Đình thông minh nhạy cảm, tâm cơ sâu đậm, ngàn vạn trông giữ tốt.

Mi tâm của hắn sinh ra hào quang, bắn ra một tia sáng, Hàn Quân Đình xuất hiện.

Nàng vừa thấy Khúc Hồng Nhan, kinh hô một tiếng "Sư phó ", liền bước lên phía trước, lại nhìn Lý Vân Tiêu và rất nhiều đệ tử ở đây, lập tức hiểu ra vài phần, sắc mặt trắng bệch.

Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nói:

- Ngươi còn xem ta là sư phó?

Hàn Quân Đình cắn đôi môi đỏ mọng, lúc này quỳ xuống, ánh mắt oán hận, nói:

- Ta chỉ là muốn báo thù cho sư phó, Cổ Phi Dương hắn tính toán cái gì, dựa vào cái gì đáng được sư phó yêu thích.

- Im ngay!

Khúc Hồng Nhan tức giận nói:

- Chuyện của vi sư cần ngươi quản sao?

Hàn Quân Đình không dám nói gì, cúi đầu, mười ngón tay bấm vào trong thịt, nội tâm như ngàn vạn đao cắt.

Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nói:

- Trở về núi cho ta đi Tư Quá Nhai, không có lệnh của ta, không được phép đi ra ngoài.

- Vâng!

Hàn Quân Đình mặt đầy âm trầm đáp lời.

Khúc Hồng Nhan nhìn ra được nàng kiệt ngao bất tuần, trong nội tâm thầm than một tiếng, nhân tiện nói:

- Hoa Thường đại nhân, chuyện Quân Đình sẽ do ngươi quản, không được nuông chiều nàng.

Hoa Thường nói:

- Việc này không vấn đề, nhưng cung chủ thật không về núi sao? Chỉ có Hàn sư thúc tổ là ta không thể bàn giao được.

Khúc Hồng Nhan lấy lệnh bài chưởng môn đưa ra, nói:

- Ngươi dùng cái này đi bàn giao.

Hoa Thường tiếp nhận lệnh bài, tuy nhíu mày nhưng không nói cái gì.

Khúc Hồng Nhan nhìn qua Ninh Khả Vi, Ninh Khả Vân hai người, lại nhìn Lý Vân Tiêu liếc, muốn nói cái gì, lại không biết nói ra sao.

Ninh Khả Vi tâm tư khẽ động, nói:

- Hồng Nhan cung chủ nhìn qua lão phu muốn nói lại thôi, chẳng lẽ nhìn thấy tiểu nữ?

Khúc Hồng Nhan gật gật đầu, nói:

- Ninh Khả Nguyệt đã bị Quy Khư chiếm cứ thân thể.

Nàng cũng nói trận chiến với Quy Khư, Ninh Khả Nguyệt khôi phục thần trí, nói rõ ràng với mọi người.

Tất cả mọi người nghe xong liền chấn động, Lý Vân Tiêu mặt đầu âm trầm, ánh mắt sắc bén dữ dội

Năm đó Mộ Dung Trúc vì hắn mà chết, Ninh Khả Nguyệt cũng sẽ không có chuyện hôm nay, năm đó nếu không có Khương Sở chết, thành Hồng Nguyệt cũng không thua tới mưc này.

Ninh Khả Vân nức nở nói:

- Nói như vậy, muội muội không cách nào trở về.

Ninh Khả Vi lúc này dường như già đi vài chục tuổi.

Khúc Hồng Nhan nói:

- Mọi thứ không có tuyệt đối, chỉ có đi một bước tính một bước, chỉ cần Phi Dương không bị bắt đi, Quy Khư không cách nào khôi phục toàn thịnh, có lẽ cũng không thể hoàn toàn khống chế Ninh Khả Nguyệt.

Lời này chỉ là phán đoán mà thôi, nhưng mà cho phụ nữ hai không ít an ủi.

Ninh Khả Vi lạnh giọng nói:

- Giết Thiên Tư, giết Quy Khư!

Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:

- Muốn giết bọn chúng sợ là không dễ, có lẽ cần thỉnh đại nhân kia giúp đỡ, nhưng mà đại nhân kia...

Khúc Hồng Nhan cả kinh nói:

- Chẳng lẽ là tứ hải chung chủ Hải Hoàng Ba Long?

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

- Chỉ có huyết mạch Ba gia mới có chân thật chi nhãn, có thể dòm tận chân tướng chư pháp, mới có thể phá vỡ ảo cảnh của Quy Khư, hoặc là...

Hắn trầm ngâm nói:

- Hoặc là ta tu luyện diệu pháp linh mục tới cực hạn, có lẽ cũng được, nhưng diệu pháp linh mục ngũ trọng, con đường quá xa xôi, không thấy đường đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK