Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu khách sáo đáp lại:

– Ha ha ha! Không sao, không sao. Biết dừng cương trước bờ vực để uqya đầu lại là tốt rồi.

Cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, nếu Lý Vân Tiêu hành năm người quá thảm thì chút nữa khó ăn nói với Lâm.

Người kia bảo:

– Mấy vị hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc, ta thông báo với Lâm đại nhân ngay.

Ba người khác biểu tình quái dị, đều cười nhạt nhìn bọn họ như người chết.

Người kia mỉm cười xoay người đi, òng thầm mắng nhóm gã đúng là đồ ngu. Cứ xúi tên biến thái Lâm giải quyết đám người này là được, cần gì để chính mình chật vật như vậy? Chu lão suýt mất mạng.

Vừa nghĩ đến thực lực khủng bố của Lâm là người kia run lẩy bẩy, bước chân nhanh hơn, mấy bước sau đã biến mất trên bầu trời.

Ba người còn lại vừa cảnh giác đề phòng nhóm Lý Vân Tiêu vừa trị thương cho Chu lão. Nhưng vết thương quá nặng, chỉ có thể từ từ ngừng máu.

Lý Vân Tiêu động lòng trắc ẩn ném cho một ít dược vật trị thương.

Ba người kia đầu tiên là từ chối nhưng rồi cẩn thận quan sát dược vật, yên lòng cho Chu lão dùng.

Mấy vạn năm ở tại đây đã sớm ăn sạch các loại đan dược, thiên tài địa bảo mang theo bên người, nghèo rớt môàng tơi.

Khoảng một chén trà sau, phía trước xa ngàn trượng đột nhiên nổi lên ánh sáng vàng như sóng nước khuếch tán, mờ mịt mà rầm rộ xuyên suốt thiên địa, thấy lên ngàn dặm.

Trong làn sóng vàng có mây mù dâng lên rồi tản ra, hiện ra một thế giới động thiên.

Bên tai có tiếng gió thổi, trăng sáng trong, gợn sóng lăn tăn, cảnh tượng thần tiên.

Có cung điện dựng trên lớp sóng vàng mông lung gần trong gang tấc rồi lại xa như chân trời.

Ba người trông cửa kinh ngạc há hốc mồm, ngây người ra. Bọn họ khó tin nổi Lâm mở cấm địa, để cung điện hiện hình.

Ngó tình hình không chỉ đồng ý cho người đi vào mà càng như mở rộng cung môn nghênh tiếp.

Người lúc trước đi vào thông báo xuất hiện trên mảnh ánh sáng vàng, biểu tình tràn ngập khó tin.

Người đó chắp tay hành lễ nói:

– Các vị, Lâm đại nhân cho mời.

Người đó thốt lời khiến ba người kia chết đứng như trời trồng, trơ mắt nhìn đám người Lý Vân Tiêu cười vui tiến vào.

Lý Vân Tiêu chắp tay:

– Làm phiền.

Sau đó hắn hướn hở vào trong.

Lâm gióng trống khua chiêng nghênh tiếp bọn họ thế này xem ra không có ác ý, không chừng sẽ có hy vọng về Thiên Phượng chân linh.

Mấy người lòng vui vẻ bước vào lớp sóng vàng liền cảm giác có động thiên khác. Khí hậu nguyên vạn thiên đều khác với Vĩnh Sinh chi giới.

Trên bầu trời huyễn hóa ra ba dải sáng rực rỡ nhiều màu xinh đẹp ngưng tụ thành hình dạng lông chim phượng, tựa như khổng tước xòe đuôi. Một tự phù ‘sơn’ lơ lửng trên trời.

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

– Thiên Phượng chân linh!?

Phi Nghê nói nhanh:

– Đúng là ba cọng lông chim Thiên Phượng nhưng không phải cọng Chân Vĩ Linh ở phần đuôi.

Mặt Phi Nghê ửng hôàng, từ khi bước vào cảnh này thì tốc độ chảy dòng máu của nàng tăng gấp đôi, như chim mệt mỏi về tổ.

Giờ phút này, Phi Nghê nhìn ba cọng phượng vũ trên bầu trời, vẻ mặt si mê. Phi Nghê cảm nhận ấm áp chiếu vào người, cực kỳ thoải mái, nàng cảm động muốn khóc.

Trên người Phi Nghê xảy ra thay đổi nhỏ nhoi. Mơ hồ có phượng văn hiện ra trên làn da Phi Nghê giống y như đồ án trong cọng lông chim phượng trên bầu trời.

Lý Vân Tiêu cũng phát hiện điều khác lạ:

– Phi Nghê, nàng . . .!

Sau lưng Phi Nghê hiện ra ảo ảnh Thiên Phượng, trong đoàn sáng nhạt đỏ rực có loài cầm to ngủ đông tùy thời phá không bay ra.

Người Phi Nghê nổi lên nhiều phượng văn bao tùm mặt mũi nàng, thần hỏa rực cháy từ trong cơ thể xộc thẳng phía chân trời, biến thành phượng ảnh to lớn bên trên cung điện.

Phi Nghê chậm rãi nhắm mắt lại ngồi lơ lửng trên bầu trời, một tay đặt trước mặt kết ấn ký kỳ lạ như đầu phượng trước mặt nàng.

Khúc Hồng Nhan định tiến lên hỏi han nhưng bị Lý Vân Tiêu ngăn lại.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nơi đây có ích rất lớn cho tu vi của nàng ấy, đừng quấy rầy. Chắc Lâm đại nhân sớm cảm giác sự tồn tại của Phi Nghê, sẽ không trách.

Khúc Hồng Nhan nói:

– Vậy chúng ta hãy vào cung điện đi.

Ngoài miệng Lý Vân Tiêu nói vậy nhưng không yên tâm để Phi Nghê ở lại đây một mình.

Lý Vân Tiêu dặn dò:

– Hồng Nhan, Vân Thường hãy ở lại đây trông chừng Phi Nghê, ta sợ có chuyện gì.

Khúc Hồng Nhan nói:

– Cũng tốt, vậy thì ta cũng yên tâm hơn.

Khúc Hồng Nhan và Lạc Vân Thường liếc nhau, hai nữ nhân cùng cười.

– Ừm! Chúng ta đi trước đi.

Lý Vân Tiêu mang theo Mạch, Bắc Quyến Nam đi hướng cung điện.

Mạch và Lâm cùng là yêu tộc, Bắc Quyến Nam là người quen cũ mười vạn năm trước nên không thể để hai người ở lại đây.

Cung điện nguy nga như sương như mộng, như thể ngưng tụ bằng hơi nước. Trên sóng vàng mông lung mờ mịt cung điện càng hư ảo hơn.

Ba người đến trước cung điện, cánh cửa khép chặt, chỉ có hai pho tượng thú bằng đồng đặt hai bên.

Lý Vân Tiêu chắp tay lớn tiếng nói:

– Vãn bối là Lý Vân Tiêu đặc biệt đến bái kiến tiền bối!

Thanh âm vang dội vọng vào đại điện.

Nhưng không có đáp lại, mọi thứ tĩnh lặng.

Lý Vân Tiêu nhíu mày không hiểu Lâm có ý gì, tự quyết định tiến lên trước, muốn đẩy cửa vào.

Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên:

– Đứng lại!

Hai đồng tuhú trước cửa đột nhiên biến đổi hóa thành hai nam nhân yêu tộc uy phong lẫm lẫm. Một người đen thui, mặt mũi hung dữ. Một người da màu xám, cái đuôi như rắn quấn trên người.

Khí thế cường đại phát ra từ yêu tộc răng anh đen thui bên trái, như tường đồng vách sắt chấn Lý Vân Tiêu thụt lùi.

Mạch con ngươi co rút giật mình nhìn hai yêu tộc, nhận ra chút lai lịch.

Lý Vân Tiêu hơi biến sắc mặt, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh chắp tay nói:

– Vãn bối là Lý Vân Tiêu đến bái kiến Lâm đại nhân, lúc trước đã thông báo rồi.

Yêu tộc răng nanh người đen cười hỏi:

– Thông báo nói là người quen cũ của Lâm đại nhân, ngươi là thứ gì mà tự xưng là người quen cũ? Nếu không nó ỉõ ràng thì hôm nay đừng hòng trở về!

Lý Vân Tiêu rất bức bối, giờ mới biết Lâm mở rộng cung môn vì nghênh đón ‘người quen cũ’ chứ không phải hắn, tự mình đa tình giờ thì rất quê.

Yêu tộc đuôi rắn thân xám mắt lóe tia sáng kỳ dị nhìn chằm chằm Phi Nghê ở gần đó, giật mình kêu lên:

– Thiên Phượng niết thể!

Yêu tộc răng nanh người đen cũng hết hồn:

– Quả nhiên là Thiên Phượng niết thể!

Yêu tộc răng nanh người đen thảng thốt kêu lên:

– Mười vạn năm qua, Thiên Phượng niết thể lại hiện ra chốn nhân gian rồi sao?

Yêu tộc đuôi rắn thân xám nói:

– Mặc kệ thế nào thì đây là việc lớn, phải thông báo cho Lâm đại nhân!

Yêu tộc răng nanh người đen lắc đầu nói:

– Không cần, phản ứng mãnh liệt như vậy chắc chắn Lâm đại nhân đã biết rồi.

Hai yêu tộc nhìn Phi Nghê chằm chằm, hoàn toàn phớt lờ đám người Lý Vân Tiêu.

Ba người Lý Vân Tiêu thấy hơi lạnh, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Ba người bất đắc dĩ đành lấy Giới Thần Bi ra, để Linh Mục Địch ra.

Lần này thì hai vị đại năng yêu tộc mới chú ý:

– A? Thánh khí!

Dù sao thánh khí không phải vật bình thường, nhiều năm qua yêu tộc không được vài thánh khí truyền thừa, đến bây giờ chỉ còn lại Hỗn Thiên Nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK