Xoẹt!
Thân hình Ninh Khả Nguyệt đứng yên trên cao bị lực lượng chém làm đôi, bắn máu ra.
– Cái gì?!
Thấy cảnh này Mạch không vui mà trái tim chìm xuống.
Quả nhiên toàn thế giới trừ Mạch ra không còn người khác.
Lý Vân Tiêu, huynh đệ Liêu gia hoảng sợ. Trong mắt bọn họ thì Mạch tức giận chửi một câu rồi chợt đứng im không nhúc nhích, người dâng lên ánh sáng đỏ giống Cố Thanh Thanh, lơ lửng trên cao.
Ninh Khả Nguyệt quay mặt nháy mắt với huynh đệ Liêu gai:
– Đừng lo, tiếp theo sẽ là hai vị.
– Ui!
Huynh đệ Liêu gia hết hồn, vội vàng nhắm mắt lại không dám nhìn.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
Ngay khi huynh đệ Liêu gia nhắm mắt thì Ninh Khả Nguyệt lắc người lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai người, nhát kiếm chém ngang.
Thân pháp Ninh Khả Nguyệt nhẹ như hồn ma, huynh đệ Liêu gia mạnh nhưng không hề phát hiện ra.
Rầm!
Lý Vân Tiêu háo thành lôi quang đánh vào hoàng kim kiếm đánh bật thân kiếm ra. Lý Vân Tiêu biến về chân thân, Kiếm Thương Trảm Hồng chém tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vân Tiêu, Ninh Khả Nguyệt ở trên cao đánh ra mấy trăm kiếm, từng vòng sáng khuếch tán.
Lý Vân Tiêu hét to:
– Tinh Thần, Tinh Uyên đại nhân mau nghĩ cách kéo Cố Thanh Thanh, Mạch thoát khỏi huyễn cảnh, nếu không bọn họ sẽ nguy hiểm!
Với đạo huyễn thuật thì thiên hạ hiện nay trừ Quy Khư ra chỉ có Lý Vân Tiêu là mạnh nhất, hắn biết nó lợi hại thế nào.
Có một loại huyễn thuật dù không giết ngươi trong ảo cảnh nhưng ở lâu trong đó thì bản thể sẽ mất đi tinh thần, linh hồn, hồn phách vĩnh viễn chìm đắm trong ảo cảnh không cách nào thức tỉnh.
Mới rồi nghe lời Ninh Khả Nguyệt nói làm Lý Vân Tiêu nghĩ ngay đến loại huyễn thuật này.
8Chưởng Thiên cảnh kinh kêu:
– Vậy còn Vân minh chủ…
Năm vị cường giả hưe cực thần cảnh xông lên bị Ninh Khả Nguyệt mần thịt, một mình Lý Vân Tiêu khó mà chống đỡ.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Ta kóao, huyễn thuật của Quy Khư vô dụng với ta. Chỉ cần phá huyễn thuật thì nàng không dám ngay mặt đối kháng chúng ta!
Huynh đệ Liêu gia ngẫm lại thấy có lý. Từ đầu đến cuối Ninh Khả Nguyệt luôn né tránh, trừ thi triển huyễn thuật ra không hề ngay mặt đấu với bọn họ.
Hiện sức một mình Lý Vân Tiêu đủ để đấu trăm chiêu với Ninh Khả Nguyệt. Hai huynh đệ đã hiểu đạo lý trong đó.
8Chưởng Thiên cảnh nói:
– Nơi này kính nhờ Vân minh chủ, giao Mạch, Cố Thanh Thanh cho chúng ta.
Hai người không dây dưa, xoay người lao hướng Cố Thanh Thanh, Mạch, tìm cách cứu hai người.
– A, ngươi cho rằng ta chỉ biết huyễn thuật sao?
Ninh Khả Nguyệt cười khẽ, kiếm thế thay đổi đẩy Lý Vân Tiêu ra, xoay người lao hướng Hoang.
– Chẳng lẽ không phải? Nếu huyễn thuật vô hiệu thì ngươi còn thắng được ai?
Lý Vân Tiêu sắc mặt âm trầm không cho Ninh Khả Nguyệt chạy trốn, hắn hóa thành kiếm quang đuổi theo.
Một thân hình vạm vỡ thoáng hiện che trước mặt Lý Vân Tiêu, đánh một đấm.
Bùm!
Kiếm quang bị quyền quang đánh tan. Lý Vân Tiêu biến ra chân thân thụt lùi mấy bước trên cao, cảm giác khí huyết trong người cuồn cuộn, uy lực cú đấm hùng hồn như biển, khó thể đối kháng.
Ngải giật mình kêu lên, lòng rớt xuống đáy cốc:
– Ngô hoàng bệ hạ!
Che trước mặt Lý Vân Tiêu là Yêu Hoàng Hoang, đôi mắt gã như máu, tràn ngập sát khí, vừa nhìn liền biết đã bị hút mất tinh thần, bị Quy Khư khống chế.
Ninh Khả Nguyệt hiện ra sau lưng Hoang, mỉm cười nói:
– Tiểu yêu, hãy thể hiện ra lực lượng Vô đi, nhìn xem có thể cho ta vui bất ngờ không.
Hoang phát ra tiếng gầm:
– Grao!
Thanh âm như người như thú, thiên địa chấn động.
– Rốt cuộc khống chế được rồi sao?
Không gian bên cạnh Ninh Khả Nguyệt dao động, một bóng người hiện ra, là Thiên Tư tay cầm chiến qua, mắt lộ vẻ hưng phấn.
Ninh Khả Nguyệt gật đầu cười nói:
– Làm ta tốn chút công sức.
Ngải kinh hoàng hét lên:
– Thì ra mục tiêu của các ngươi là…
Thiên Tư cười gằn:
– Đương nhiên, mục đích chúng ta đến đây là vì Lý Vân Tiêu và Vô. Đám rác rưởi các ngươi làm sao đáng giá đại nhân vốn công sức?
Bên kia Bàn Nghị mất đối thủ bay tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, cánh tay gãy ngừng chảy máu, tạm thời không thể phát huy uy lực đành chờ sau cuộc chiến sẽ gắn tay sau.
Mặt Hoang vặn vẹo dữ tợn, toàn thân lực lượng không ngừng tăng vọt, hư không bốn phía móp méo vì lực lượng này.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn. Trong trận kịch chiến trước đó làm cả tòa sơn mạch thành tro bụi, hỗn độn hoang tàn.
Giờ phút này với dị lực của Hoang, bầu trời tối sầm như có yêu thú dị chủng thái cổ giáng lâm xuống nhân gian.
Ngải kinh kêu:
– Ngô hoàng bệ hạ, mau dừng tay, dừng lại!
Vẻ mặt Ngải kinh hoàng, căm hận. Khí thế của Hoang liên tục adâng cao, người trướng to, lực lượng khủng bố đè ép toàn trường, khuôn mặt yêu hóa, lý trí mất dần.
Điều này chưa nghiêm trọng nhất, khi Vô hoàn toàn giáng lâm, với lực lượng của Hoang chắc chắn không khống chế được nó, sẽ bị phản phệ chết.
– Ha ha, dừng lại? Buồ ncười.
Thiên Tư cuồng cười nói:
– Giờ phút này đã vượt qua hắn khống chế, quá trình triệu hoán không thể thay đổi, chỉ có thể tiếp tục không ngừng cho đến chết.
Mặt Ngải đần ra, đứng ngây như phỗng trên bầu trời, tay chân lạnh lẽo.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh lại, hắn nhìn bầu trời. Hắc ám buông xuống như màn đêm cắn nuốt mọi ánh sáng trên đời, chỉ còn lại hắc ám.
Trong bóng tối vô biên như có cái bóng to lớn biến ảo giữa hư và thực.
Mọi người bị cthiên tượng đột nhiên hù sợ.
Lý Vân Tiêu mở miệng hỏi:
– Quy Khư, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
– A, cuối cùng ngươi chịu hỏi vấn đề này.
Ninh Khả Nguyệt cười nhìn Lý Vân Tiêu:
– Cho đến nay ngươi bị thù hận chiếm tâm hồn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đáp trả:
– Có thể không bị chiếm tâm hồn sao?
Lý Vân Tiêu nhìn lực lượng hắc ám ngày càng mạnh, Hoang hoàn toàn mất lý trí, cơ thể không ngừng nứt ra.
Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:
– Mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì?
Mọi người dõng tai nghe, vẻ mặt lo âu.
Ninh Khả Nguyệt nói:
– Việc này nói rất dài dòng, nói đơn giản là ta muốn làm một nghi thức, cần có ngươi giúp đỡ. Nói chính xác là cần nguyệt đồng trong mắt phải của ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chắc không ít người có thể giúp được ngươi đi, tuy nguyệt đồng rất hiếm hoi nhưng Đồng tộc tồn tại.
Mới gần đây Lý Vân Tiêu còn gặp một, là Lãnh Đồng.
Thiên Tư cười khẩy nói:
– Ngươi nói những Đồng tộc đó chỉ là tạp chủng diễn biến ra, Đồng tộc tinh khiết nhất chỉ có Nguyệt Đồng. Trong không gian này chỉ có ngươi và Quy Khư đại nhân là Nguyệt Đồng.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta biết điều này.
Ninh Khả Nguyệt khẽ ừ, tiếp tục bảo:
– Nghi thức này cần lực lượng ba vị nguyệt đồng mới mở ra được. Thiên Tư là lực lượng năm xưa ta chế tạo ra tuy không thuộc về Đồng tộc nhưng có lực lượng Đồng tộc tinh khiết nhất. Hiện tại tu vi của ta rớt nhiều, cộng thêm điều kiện Thiên Vũ giới hiện nay, đã không thể chế tạo Thiên Tư thứ hai, nếu không đã chẳng tìm ngươi làm gì.
Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:
– Đó là nghi thức gì?
Ninh Khả Nguyệt nhìn Lý Vân Tiêu, ánh mắt sâu thẳm nặng nề chậm rãi nói:
– Triệu về tộc đồng!
Lý Vân Tiêu không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại, giật mình kêu lên:
– Triệu về tộc đồng! Là sao?