Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1273: Cầu Nghê Hồng. (1)

Yêu Long cũng thấy chữ viết, kinh ngạc nói:

Chẳng lẽ là Khương Nhược Băng? Nhanh như vậy đã làm được rồi sao? Nhưng không phải đã hẹn trước thời gian là một ngày sau sao?

Lý Vân Tiêu ở bên trong Giới Thần Bi tế luyện hồ lô Tiểu Kim Cương đã tiêu hao một ngày.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

Hơn phân nửa là cạm bẫy.

Yêu Long nhìn biểu tình này của hắn, cười khổ nói:

Biết là cạm bẫy, ngươi còn muốn tới.

Không sai.

Lý Vân Tiêu khen:

Ngươi quả nhiên hiểu ta. Không nói đến còn có một phần trăm cơ hội là sự thật, cho dù trăm phần trăm là giả, lấy tính cách của ta cũng tuyệt đối không lùi bước. Có người muốn đối phó với ta, ta rất thích ý, giống như bọn họ mong muốn.

Yêu Long nói:

Nhưng đoán ra là người phương nào không?

Lý Vân Tiêu cầm lá thư trong tay trực tiếp đốt cháy, lạnh lùng nói:

Có chút suy đoán, nhưng lười để ý. Đi tới đó chẳng phải sẽ biết sao?

Yêu Long cười khổ không thôi, hóa thành một ánh sáng ẩn vào trong cơ thể. Lý Vân Tiêu liền lập tức ra khỏi cửa, ném chỉ nam ra, đi tới cửa thành phía bắc.

Thành Hồng Nguyệt diện tích cực lớn, nhưng lại đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài. Lý Vân Tiêu ra khỏi phía bắc thành liền không hề bị quy định cấm bay của thành Hồng Nguyệt quản chế, trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng bay đi.

Sau nửa canh giờ, ở khoảng cách hơn hai trăm dặm chính xác thấy một chiếc cầu bắt ngang qua một con sông. Xung quanh còn có một nông trang, vườn trái cây. Không ngờ lại có người ẩn cư ở nơi này.

Tiếng nước róc rách, khói trắng lượn lờ, giống như một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên.

Lý Vân Tiêu dừng lại ở phía trên không trung, cười lạnh một tiếng. Trong nháy mắt hắn hạ xuống phía vtrên cầu, lạnh lùng nói:

Ta đã tới, người hẹn gặp, ra đi.

Cũng không thấy có thân ảnh nào đi ra, mà chỉ nghe thấy có một tiếng đàn vang lên. Tiếng đàn dường như oán than dường như hâm mộ, lại như khóc như than. Đột nhiên khúc âm biến đổi, hóa thành tiếng kỵ binh vang vọng, qua sông Hoàng Hà, sát khí một mảnh. Ngay cả tiếng nước chảy ở dưới tiếng đàn cũng trở nên rộn rã, vội vàng.

Coong.

Tiếng đàn kia bị một bàn tay chụp lấy, chợt ngừng lại, phát ra một âm thanh ngân vang ở xung quanh câu cầu. Hoàn toàn là một bầu không khí đầy sát khí nồng đậm.

Ba, ba, ba ba.

Một tiếng vỗ tay vang lên. Liền nghe có tiếng người khẽ thở dài nói:

Khúc nhạc hay, khúc nhạc hay. Đem ý tất sát đầy nóng nảy hòa vào trong tiếng đàn. Cảnh giới gảy đàn như vậy, sợ là Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì chẳng qua cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Ngay sau đó một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu đến, trực tiếp hạ xuống ở đầu đối diện của cầu Nghê Hồng. Mấy nhân ảnh lộ ra. Một người trong đó ngồi ngay ngắn ở trước mọi người. Đó chính là người đánh đàn. Hắn thản nhiên cười nói:

Câu đại thúc, đã quá suy nghĩ rồi.

Lý Vân Tiêu tập trung nhìn lại. Người kia đúng là Nguyễn Tử Lăng. Hắn thấy buồn cười nói:

Thật là một đám người chẳng biết xấu hổ. Câu nói vừa rồi, các ngươi có dám nói ra ở ngay trước mặt Lệ Hoa Trì hay không?

Có gì không dám.

Câu Tinh Quang lạnh lùng quát:

Ta chỉ là thực sự cầu thị mà thôi. Cho dù trên phương diện võ đạo Lệ Hoa Trì còn cường đại hơn ta một chút, nhưng trên phương diện cầm đạo, chẳng lẽ còn không có người nào vượt qua hắn hay sao?

Lý Vân Tiêu cảm thấy buồn nôn, vội vàng ngăn hắn nói tiếp, nói:

Được rồi, được rồi. Ngươi nói hoàn toàn đúng. Chuyện này tạm dừng ở đây đi.

Trên mặt Nguyễn Tử Lăng hoàn toàn không che giấu sát ý dữ tợn, châm chọc nói:

Quả nhiên là trên đầu chữ sắc có một cây đao. Ta biết nếu không phải mỹ nhân lưu lại thư, ngươi sẽ không tới đây gặp ta. Biết trúng kế rồi sao? Hối hận rồi sao? Chỉ có điều tất cả đều đã muộn.

Hắn vung tay lên. Trong làn khói trắng, khắp nơi đều là tiếng xé gió. Xung quanh không biết có bao nhiêu người mai phục, thoáng cái đã bao vây xung quanh Lý Vân Tiêu. Sát khí gần như muốn ngưng kết thành thực chất.

Ha ha, Tử Lăng huynh cũng quá để mắt tới hắn đi. Giết chết một lâu la như thế, còn phải bố trí tinh vi như vậy, phái nhiều cao thủ như vậy.

Một gã công tử khác không nhịn được cười nói. Hắn cũng là tên công tử bên trong tửu lâu ngày ấy. Lý Vân Tiêu nhìn một chút. Thật ra những kẻ cần tới đều đã tới.

Sư tử vồ thỏ cũng phải đem hết toàn lực. Chính là đạo lý này.

Nguyễn Tử Lăng từ từ cười nói:

Người này nói như thế nào cũng là cường giả từng giết chết một trong Tây Vực Ngũ Kiệt. Dù sao cũng phải cho hắn chút mặt mũi.

Một gã công tử khác vuốt mông ngựa khen:

Tử Lăng huynh quả nhiên tài cao, tại hạ thụ giáo.

Nguyễn Tử Lăng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, cười gằn nói:

Lý Vân Tiêu, ngươi là người vô tình, nhưng bản công tử không phải là hạng người vô nghĩa. Chỉ cần ngươi đồng ý từ đối diện bò qua, ở trước mặt ta dập đầu ba tiếng thật vang, lại bò tiếp qua đũng quần ta, ta có thể sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.

Nụ cười trên mặt hắn dần dần cứng lại. Hắn vốn muốn nhìn thấy bộ dạng lo sợ hốt hoảng của Lý Vân Tiêu sau khi biết mình trúng kế, hoặc là khi lại nhìn thấy mình sẽ giận tím mặt. Nếu không khi nghe được tin mình có thể sống, cũng nên có chút do dự. Nhưng hiện tại những điều đó, hắn đều không nhìn thấy.

Hắn nhìn thấy chính là một gương mặt không thể nói là đáng đánh. Trên gương mặt đó vẫn nở nụ cười thản nhiên, không hề bận tâm. Ánh mắt phong khinh vân đạm. Tất cả đều làm cho hắn rất muốn, rất muốn đánh cho tới chết, đánh một trăm lần.

Mà khi hắn nói ra điều kiện tha thứ, đối phương vẫn hoàn toàn không có một chút tôn trọng hắn, còn đứng ở ngay trước mặt hắn móc mũi.

Cái vẻ mặt ngây thơ này. . .

Cái bộ dạng há hốc mồm móc mũi, bộ dạng không yên lòng. . .

Nguyễn Tử Lăng tĩnh tâm bố trí nhiều như vậy, so với nói để Lý Vân Tiêu chết, hắn càng muốn nhìn thấy đối phương bị hủy hoại từ trên phương diện tinh thần hơn. Như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người biết, kết cục đắc tội với hắn là vạn kiếp bất phục. Nhưng lúc này, hắn đã không có được sự thanh thản muốn có. Hắn đột nhiên cảm thấy mình chuẩn bị nhiều như vậy, tưởng tượng ra nhiều như vậy, thật sự rất nhàm chám.

Bắt lấy hắn, đừng giết, ta muốn chậm rãi chơi cho thỏa thích.

Nguyễn Tử Lăng vung tay lên, nhẹ giọng nói. Hắn chỉ cảm thấy có cảm giác vô lực. Xem ra chỉ có thể tạm thời bắt lấy Lý Vân Tiêu chậm rãi ngược đãi, mới có thể làm cho kẻ đó tỉnh ngộ lại, mới có khả năng thấy được những biểu tình hắn muốn xem.

Trong không trung nhất thời có từng dao động nguyên lực truyền đến. Tất cả mọi người đều giữ thế đề phòng. Trong nháy mắt một người ra tay, hơn mười người đồng thời vung binh khí lên ra tay. Thoáng cái ánh sáng chói ngời, khiến cả bầu trời rực rỡ, xua tan tất cả hơi nước màu trắng, khiến cầu Nghê Hồng bị đánh rơi xuống.

Nguyễn Tử Lăng nhẹ giọng cười nói:

Câu đại thúc, đáng tiếc cầu Nghê Hồng của đại thúc, hôm nay sợ là không giữ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK