Tiểu Ngã sợ tới mức liên tục khoát tay, kinh hoảng nói:
– Không, ta không sợ.
– Không sợ thì sao lại sợ tới mức này?
Lý Vân Tiêu nhìn mắt của hắn, giống như nhìn thấu tâm tư trong đó.
Gương mặt tiểu Ngã đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Linh Mục Địch nhìn không được, ho khan hai tiếng, nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi nói cũng như chưa nói, hắn chột dạ mà thôi.
– Đúng thế, ta chột dạ.
Tiểu Ngã sững sờ, lập tức trở nên trấn định, bộ dáng của nó hiện tại là một tiểu hài mười hai tuổi, yên tĩnh một chút mới nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Ta cũng không chọc ngươi cái gì, tại sao phải sợ?
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, lạnh lùng nói:
– Ngươi chột dạ cái gì ta làm sao biết, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi.
Tiểu Ngã mở to mắt, tức giận nói:
– Là ngươi làm ta sợ!
Lý Vân Tiêu vươn tay, đòi hỏi nói:
– Không với ngươi nói nhảm, cầm chút Thái Nhất huyền khí ra đây.
– Thái Nhất huyền khí?
Linh Mục Địch và ba người đều cả kinh, mặt lộ vẻ vui mừng. Bọn họ tự nhiên biết rõ đây là thứ gì, chỉ cần cóThái Nhất huyền khí, cứu Lâm có nắm chắc thật lớn.
Phốc!
Tiểu Ngã phun mấy lít máu tại chỗ, thất thanh nói:
– Ngươi nói cái gì?
Hắn giật giật lỗ tai của mình, cả kinh kêu lên:
– Ta không có nghe sai chứ?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chớ giả vờ trước mặt ta, hôm nay không cầm Thái Nhất huyền khí ra, ta sẽ luyện hóa ngươi, dù thế nào cũng luyện ra một tia.
– Ngươi, ngươi lưu manh này, vô lại!
Tiểu Ngã nổi trận lôi đình, giận dữ hét:
– Ta và ngươi đã sớm thanh toán xong cả rồi, đừng nói ta không có Thái Nhất huyền khí, cho dù có, vì sao phải cho ngươi!
Lý Vân Tiêu nắm bàn tay lại, xách hắn lên, nói:
– Ngươi ở trong Giới Thần Bi ta bình an tu luyện lâu như thế, chút tiền thuê nhà vẫn phải trả đấy!
Tiểu ta tức giận nói:
– Cho dù là tiền thuê nhà, cũng không đáng Thái Nhất huyền khí, thật sự cho rằng phá bia này khó lường lắm sao? Nói thực, ta không thèm.
Lý Vân Tiêu một tay cằm đầu hắn, cười thầm:
– Thèm hay không tương lai nói sau, trước giao tiền thuê nhà những năm này đi.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, Sơn Hà Đỉnh bay ra khỏi tay, thoáng cái cách không bay lên cao, hào quang chiếu sáng khắp nơi.
Tiểu ta cả kinh, nói:
– Ngươi muốn điều gì?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Không có gì, ta nhớ ngươi đã từng nói qua, chính ngươi hấp thu một tia Thái Nhất huyền khí, ta thả ngươi vào trong đỉnh này luyện hóa, ít nhất có thể luyện ra một chút, chắc chắn sẽ có.
– Ngươi!
Tiểu Ngã sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng nói:
– Ngươi không thể làm vậy với ta! Một tia Thái Nhất huyền khí kia ta đã sớm luyện hóa sạch sẽ, cho dù luyện ta ra bã cũng không có.
– Ah, vậy sao? Luyện xong mới biết.
Lý Vân Tiêu không quan tâm hắn cầu khẩn, trực tiếp ném tiểu Ngã vào trong Sơn Hà Đỉnh, một đạo ấn quyết đánh vào trong, “Ầm ầm” một tiếng nắp đỉnh mở ra, ném hắn vào trong.
– Ngươi không phải người ah! Súc sinh, mau thả ta đi ra ngoài!
Tiểu Ngã dốc sức liều mạng gõ vách đỉnh, Lý Vân Tiêu thờ ơ, không ngừng đánh các loại ấn quyết vào trong đỉnh, hơn nữa dùng tân quý ly diễm đốt cháy.
Sơn Hà Đỉnh vận chuyển, tràn ra ngũ quang thập sắc.
Rốt cuộc Linh Mục Địch nhịn không được, nói:
– Lý Vân Tiêu, như vậy không tốt lắm đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có gì không tốt, tên này khẳng định còn có Thái Nhất huyền khí, chỉ là chết không thừa nhận.
Linh Mục Địch sững sờ nói:
– Nếu như hắn thật không có thì sao? Chẳng lẽ không phải bị ngươi luyện hóa?
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, nói:
– Vậy là hắn không may. Luyện hóa nhất định luyện ra một ít bảo bối, ta và ngươi ăn vào, hơn phân nửa sẽ cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.
Tiểu Ngã ở trong đỉnh vô cùng sợ hãi, nghe được hai người đối thoại, triệt để sụp đổ, khóc rống lên:
– Mau thả ta đi ra, ta thành thật khai báo, trên người của ta còn có nửa tiaThái Nhất huyền khí, không có một tia, ta nguyện ý cống hiến ra toàn bộ.
Linh Mục Địch cùng hai gã Yêu tộc đều đại hỉ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Quả nhiên không thành thật một chút nào cả, nửa tia đủ cái gì, chờ ta luyện hóa ngươi xong thì vừa đủ.
– Ngươi không phỉa là người, ta thật sự chỉ còn nửa tia, muốn ngưng tụ ra nửa tia khác, không có mấy trăm vạn năm là không thể nào.
Tiểu Ngã khóc rống trong đỉnh, bộ đáng thương đến cực điểm.
– Như vậy sao, ta tạm tin ngươi một lần.
Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ vào Sơn Hà Đỉnh, lập tức nắp đỉnh bay lên, tiểu Ngã bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, khóc cực kỳ bi thương.
– Tốt, đừng khóc, nghe lời.
Lý Vân Tiêu bắt đầu an ủi hắn, Côn Ngô Thần Thụ mặc dù còn sống không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng linh trí mới lớn lên. Cho nên hắn cũng phải đỏ mặt, bắt đầu xảo trá nửa tia Thái Nhất huyền khí cuối cùng của Côn Ngô Thần Thụ.
Tiểu Ngã vô cùng khuất nhục, ngậm lấy nước mắt, kéo một chút Thái Nhất huyền khí trong người ra, chậm rãi rót vào trong linh hồn Lâm.
Sau đó giống như thời gian dài vô tận, phần thù hận này tiểu Ngã chôn trong đáy lòng, theo thời gian trôi qua nó càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng nó làm cho mình quên đi, chỉ còn lại cảm giác mông lung năm ở đó, giốn như vũ trụ mênh mông, rốt cuộc Lý Vân Tiêu tìm không thấy.
Vào lúc này nội tâm tiểu Ngã vô cùng thù hận, đây là Thái Nhất huyền khí trấn quý, vừa mới tiến một nửa đã chui vào trong người Lâm.
Gương mặt tiểu Ngã tái nhợt, dưới làn da có thể thấy được kinh mạch đang lan tràn ra, trong mắt mang theo thù hận.
– Ha ha, không tệ, thật biết điều.
Lý Vân Tiêu tán thưởng vỗ vỗ trán của hắn.
Oa oa
Tiểu Ngã rốt cục nhịn không được khóc lớn lên.
Lý Vân Tiêu cảm thấy quá ồn, chẳng muốn an ủi, vung tay truyền tống hắn rời đi.
Hào quang linh hồn Lâm kia một sợi Thái Nhất huyền khí rót vào đã biến nhỏ lại, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mấy người khác cảm thấy linh hồn Lâm càng ngày càng có linh tính.
Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
– Có một chút Thái Nhất huyền khí này đủ tạm thời bảo vệ hồn Lâm đại nhân bất diệt, ta lại dùng quá diễn thần quyết tẩm bổ nàng hồn quang, đãi sau khi tỉnh lại liền có thể cùng Mục địch đại nhân giống như:bình thường, tu luyện cái kia ánh sao luyện hồn thuật, dùng ánh sao chi năng duy trì xuống dưới.”
– Quá tốt!
Xán và Trác đều kích động không thôi, bái tạ nói:
– Ân tình của Vân Tiêu đại nhân, suốt đời khó quên. Về sau phàm là có chuyện gì cần huynh đệ chúng ta làm, cứ mở miệng, không cần khách khí!
Lý Vân Tiêu nói:
– Hai vị khách khí, Lâm đại nhân cũng vì cứu mọi người mới như thế này, ta nên làm thế.
Kế tiếp, Lý Vân Tiêu lại thi triển Đại Diễn Thần Quyết trong Phương Thốn sơn.
Quyển sách ma ha cổ tự hiện ra, kim quang huy hoàng, quy tắc chi lực vận chuyển hàng lâm, dung nhập vào trong quang cầu.
Sắc mặt Linh Mục Địch nghiêm túc nhìn qua Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, không ngừng minh xác sở học của mình, cũng được ích lợi không nhỏ.