Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 960: Cánh cửa. (2)

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Truyền Tống Trận Pháp kia, cũng không phải vật đương đại, truyền thừa của Mai gia có thể thập phần cổ xưa, hơn nữa rất có thể chính là bắt đầu từ khi đạt được giám định chi lực thần bí kia, mới truyền thừa xuống.

Mấy người đi vào trong trận, Cửu Di bắt đầu thi triển pháp quyết kích phát trận pháp, rất nhanh đã bắn ra các loại hào quang, mọi người trực tiếp biến mất trong rừng mai.

Sau một khắc, liền xuất hiện trong một mảnh không gian sáng sủa, bốn phía tất cả đều là màu trắng bao la mờ mịt, kéo dài đến xa xa, mà ở nơi này cũng dựng thẳng một đại môn nguy nga.

- Cái này.

Lý Vân Tiêu choáng luôn, cười khổ nói:

- Quả nhiên là một tòa đại môn, ngoại trừ cửa ra, dường như cũng không còn thứ gì khác. Loại không gian này hẳn là do đại năng Thượng Cổ mở ra, hiện giờ không biết đã trôi dạt đến nơi nào rồi, duy chỉ có thông qua tọa độ ở rừng mai mới có thể đi vào. Lịch đại tổ tiên Mai gia không tìm thấy không gian nơi này cũng là điều rất bình thường.

Cửu Di nói:

- Đúng là thế. Phỏng đoán của Vân thiếu giống tổ tiên Mai gia như đúc, vì thế tọa độ không gian này trọng yếu dị thường, một khi mất đi, toàn bộ giám định thần thông của Mai gia sẽ triệt để thất truyền. Đây chính là đại môn đi thông Vô Định Hà kia, Vân thiếu có cách nào phá vỡ không?

Mấy người đều tiến về trước, bắt đầu dùng tay vuốt ve đại môn kia, toàn thân đều là màu cổ đồng, sờ lên cũng là kim loại hết sức bình thường, tựa hồ không nhìn ra manh mối gì, hai cái kẻ đập cửa lớn treo ở trên cao mấy mét, khó có thể sờ tới.

- Kỳ quái, đây chỉ là đồng thau bình thường ah, chẳng lẽ trên đó có cấm chế cường đại, bởi vậy mới không cách nào phá vỡ sao?

Mạc Hoa Nguyên đầu tiên liền đưa ra nghi vấn, nhưng hắn cũng đã tỏa ra thần thức điều tra, lại không phát hiện ra bất kỳ mánh khóe nào cả:

- Vân thiếu, ngươi có phát hiện không?

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn môn cao ngất, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:

- Cửu Di dã thử qua, vô luận công kích như thế nào, đều không thể rung chuyển cái đồng môn này chút nào sao?

Cửu Di hổ thẹn nói:

- Thật sự là như thế, thậm chí huyền khí cửu giai cũng đã vận dụng, hơn nữa còn khiến một gã cường giả Võ Đế bị huyền khí cắn trả trọng thương, cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên phiến đại môn này cả

Lệ Phi Vũ chấn động, sợ hãi nói:

- Cường giả Võ Đế vận dụng huyền khí cửu giai cũng không được? Cánh cửa này, coi như là Võ Đế đỉnh phong đến, cũng chưa chắc có thể đánh bay a.

Cửu Di cười khổ nói:

- Cho nên Mai gia đã lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có rồi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta hiểu được, cánh cửa này cũng không ở chỗ này.

- Cái gì?

Lời hắn nói lập tức khiến mọi người cả kinh, lại lâm vào trầm tư. Cửu Di cả kinh nói:

- Vân thiếu nói như vậy là ý gì, có thể nói rõ ràng được không?

Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:

- Cánh cửa này cũng giống như Truyền Tống Trận vậy, là đầu mối then chốt để kết nối hai nơi, nó tất nhiên có một thực thế đứng trong một phương không gian nào đó, mà ở một phương khác thì phóng ra một đạo hình chiếu đến.

Cửu Di trong nội tâm một mảnh lạnh buốt, kinh ngạc nói:

- Ý của ngươi là nói cánh cửa này cũng không phải thật thể, mà là hình chiếu? Làm sao có thể, cái này rõ ràng sờ vào có cảm giác mà

Nàng khó có thể tiếp nhận hiện thực này, nếu thật là như vậy, vậy thì Mai gia vĩnh viễn không có hy vọng mở ra cửa nữa rồi.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Ai nói hình chiếu thì nhất định phải là hư thể chứ? Vì sao không thể là thật thể được?

- Cái này.

Khái niệm này khiến mọi người thoáng cái khó có thể tiếp nhận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng rất có khả năng. Hư thật vốn cũng không có giới hạn rõ ràng, nếu đủ cường đại thì hình chiếu ra thật thể cũng không phải là không có khả năng.

Cửu Di thất thần nói:

- Nếu như thế. . . , nếu như thế. . . , Mai gia ta chẳng lẽ không phải vĩnh viễn cũng không hi vọng sao.

Sắc mặt nàng hôi bại như đất, căn bản không muốn tiếp nhận suy đoán này của Lý Vân Tiêu, nhưng trong lòng lại không hề hoài nghi, bởi vì chính như Mạc Hoa Nguyên nói, đại môn này chỉ là đồng thau bình thường, hơn nữa trên đó không có bất kỳ trận pháp cấm chế gi. Các nàng vận dụng huyền khí cửu giai vàl ực lượng Võ Đế cũng không thể rung chuyển chút nào, mộ dấu vét cũng không thể lưu lại, chuyện đó căn bản là không thể.

Nhưng nếu Lý Vân Tiêu nói đúng, vậy thì hoàn toàn giải thích thông rồi.

Cửu Di chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, cả người kinh ngạc thất thần.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Cửu Di không cần như thế, trong thiên hạ người tài ba dị sĩ rất nhiều. Mặc dù cánh cửa này hình chiêu ra thật thể, nhưng dưới tình huống không có chìa khóa vẫn có thể đi qua được.

- Lời ấy là thật sao?

Cửu Di tỉnh táo lại từ trong tuyệt vong, kích động bắt lấy tay Lý Vân Tiêu, triệt để thất thố, nhưng nàng hoàn toàn chẳng quan tâm những điều này:

- Vân thiếu nói thật sao? Ngươi thực có cách đi qua cánh cửa này sao?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Ta không được, nhưng ta biết có người có thể àm được.

- Ah, là ai?

Lệ Phi Vũ vạn phần hiếu kỳ, đoạt hỏi trước. Đối với một ít cường giả tuyệt đại và kỳ năng dị sĩ của Thiên Võ Giới, hắn tự nhận biết rất nhiều, nhưng lại không nghĩ ra ai có thể phá giải loại tình huống này cả.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên ngưng trọng, thậm chí trong mắt hiện lên một tia chiến ý, nói từng chữ:

- Trong thiên hạ, nghiên cứu triệt để nhất, người hiểu biết sâu nhất đối với không gian chi thuật, giơ tay nhấc chân đều có thể xuyên thẳng qua mấy cái không gian, thậm chí bản thể hắn ở chỗ nào cũng không ai biết được. Mặc dù hắn xuất hiện ở trước mắt người trông rất sống động, nhưng rất có thể đồng thời xuất hiện ở mấy chỗ, hơn nữa tất cả đều là chân thân

Tiểu Huyền Tử đi cùng tới nhịn không được nói:

- Lợi hại như vậy? Trong thiên hạ sao lại có bản lĩnh lớn thế được?

Sau khi hắn nói xong, liền rụt đầu về, lặng lẽ lè lưỡi, bởi vì hắn phát hiện toàn bộ bốn phía đều hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt mỗi người đều trở nên ngưng trọng vạn phần.

Lệ Phi Vũ nuốt ngụm nước miếng, cả kinh nói:

- Vân thiếu chẳng lẽ là. . .

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Đúng là người nọ. Cánh cửa này ta nghĩ không ít người có thể phá được, nhưng nếu là người nọ thì nhất định sẽ được.

Sắc mặt Cửu Di cũng có chút trắng bệch, tựa hồ đã bị khiếp sợ, thoáng phục hồi tinh thần lại, cười khổ nói:

- Vân thiếu nói giỡn rồi, mặc dù vị đại nhân kia có thần thông như thế, nhưng Mai gia ta có bản lĩnh gì mà đi mời hắn chứ.

Lệ Phi Vũ gật đầu nói:

- Sợ rằng Vạn Bảo Lâu ra mặt, người nọ cũng chưa chắc sẽ bán mặt mũi.

Mạc Tiểu Xuyên trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu, trong nội tâm trầm tư không nói.

Mai Đông Nhi vạn phần hiếu kỳ, nàng cũng giống như Tiểu Huyền Tử, nghe được như lọt vào trong sương mù, nhịn không được hỏi:

- Người các ngươi nói rốt cục là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK